Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Về Thăm Việt Nam - Thơ NGUYÊN LƯƠNG


Về thăm Việt Nam một lần cho biết
Việt Nam bây giờ đẹp hơn ngàn lần năm trước!
Trên rặng phi lao reo vi vút
Dưới bờ cát trắng nước trong xanh
Việt Nam đã yên thanh bình
Mời Anh, Chị về thăm một lần cho biết!

Xin mời những thằng Cu, con Gái ba mươi bảy năm về trước
Còn ở truồng, vọc nước, chơi khẽ, bắn bi
Bao nhiêu năm ở  hải ngoại, quên hết, nhớ gì?
Có còn nhớ những con đường gồ ghề ngày xưa trên lưng Mẹ cõng?

Có còn nhớ vai Mẹ những cụm mồ hôi muối trắng
Bản đồ Việt Nam hai nửa khác màu sơn
Tiếng dế trong sương hòa tiếng võng kẽo kẹt đưa đêm chiến trường
Cả nước Việt Nam dưới làn bom xé nát

Nay về thấy những hố sâu đọng nước soi mặt trời xám ngắt
Nhìn lại ngôi trường xưa sơn trắng đổi màu nâu
Cút bắt trò chơi địa đạo âm u
Đi tìm kiếm quê hương, còn lại những gì?
Mất những gì, đâu còn gì để mất!

Có còn là cái nghèo xơ xát
Có còn là ruồi, muỗi, đỉa, mòng
Những đứa bé bụng õng chạy rong
Những ông gìa còng lưng ngồi ngáp

Lớp bụi thời gian phủ mặt người xanh mét
Những ổ gà to như những hố bom
Tình con người đầy những mánh mung
Dân bất mãn – điên khùng
Dân đói nghèo – gian lận

Quan càng giàu quan càng tham nhũng
Dân càng nghèo dân vắt kiệt máu da
Ruộng dân nghèo quan chiếm xây nhà
Đất nước chung quan bán cho thực dân kinh tế

Trái chôm chôm nhiều gai, ít ngọt
Mãng cầu, măng cụt ra qủa trái mùa
Việt Nam quê hương bây giờ có thừa:

Ăn cắp,
            Ăn xin,
                       Ăn hàng,
                                    Ăn trên, ngồi trước.

Hãy về thăm để thấy trần truồng sự thật
Cách mạng nhân đân, Cách mạng nào đây?
Con tép kho diêm, ăn dối qua ngày
Chờ đổi thay, Đảng đang đi trên con đường sáng suốt

Xách đèn đầu đi xuống địa đạo Củ Chi ngõ ngách
Có nhiều con đường ra biển, ra sông
Xưa Cách Mạng đào hầm vào Sài Gòn
Quên một con đường đi vào lòng nhân dân
Nay không có một con đường thoát

Về thăm nhà nghe lại những điều mơ ước:
Một ngày mai tốt đẹp lắm cho Việt Nam
Để khóc cho người thân, cho nước, cho mình
Để từ gĩa, tổ quốc ơi!
Đi lại những con đường ngày xưa Mẹ cõng

Để thấy mồ hôi muối trắng, tóc chải dầu dừa láng bóng
Nghe tiếng dế kêu, thằn lằn chặt lưỡi đêm dài
Gà gáy canh ba, chuột chít canh hai
Trời sáng ban mai, sáng mai trời sáng

Đường trí nhớ tưởng như ngắn lại
Mà bóng hình ký ức cứ dài ra
Như vừa mới hôm nào con phố đi qua
Cây đã lớn, người đã gìa qúa tuổi

Ngày Việt Nam qua chậm như người đi đường lầm lũi
Ánh nắng Việt Nam sạm cháy mặt người
Ánh nắng vàng của tuổi nhỏ rong chơi
Hãy trở về đây say sưa tắm nắng

Cu kỹ sư, Gái bác sĩ đã làm nên danh vọng
Việt Nam bây giờ cũng được bình yên
Cát trắng, thông xanh vi vút biển tình
Tắm nắng cho đen giống người bản xứ

Về thăm Việt Nam một lần đi chứ!
Để thấy Việt Nam không còn giống Việt Nam…

Nguyên Lương

(2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét