Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

BƠ VƠ MỘT CÕI BÊN ĐỜI - Thơ Nghiêu Minh



Ta đứng đây giữa nhân gian tất bật
Vui buồn như loài thú nông trang
Nhìn rừng xanh bây giờ đã mất
Trơ đá khô bầy chim qua kêu khan

Ta đã đi gởi trái tim ở lại
Cứ tưởng ngày sẽ đến liên hoan
Nhưng bao năm trái tim khô dại
Bao nhiêu lần nhịp đập hoang mang

Ta bơ vơ bên đời nghiệt ngã
Núi rừng đâu và sông suối đâu?
Nhìn ra biển biển đầy thuyền lạ
Loài kình ngư buồn nằm dưới sâu

Như những ngày vào cơn mưa nhiệt đới
Thành phố lễ lạc con nước lớn ròng
Ta đứng nhìn cờ bay khắp phố
Hình như dững dưng nguồn gốc Lạc Hồng

Cuối đường hầm ngày vẫn còn đêm
Mộng dưới trăng nghe ai mài kiếm
Ta chờ mãi thành kẽ bơ vơ hiện diện
Bao mùa lá rơi mùa vẫn ngả nghiêng!

Ta đếm mãi tuổi đời sắp cạn
Có vui gì chỗ nằm phong sương
Nhìn hoa tàn ta biết rằng đời vắn
Chào đời nhau mài mòn khói hương!

NGHIÊU MINH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét