Trời đã vào Đông, em có hay?
Khí lạnh giống như Đà Lạt nhỉ!
Có làm em, má đỏ hây hây?
Hiện lên tiềm thức, bỗng tràn đầy,
Yêu em giữa mùa Đông Đà Lạt,
Với mối Tình đầu đẹp ngất ngây.
Ngồi bên anh, những buổi bình minh,
Thơm ngát cà phê, chuyện chúng mình,
Ta uống hồn nhiên ly hạnh phúc!
Tưởng Bồng-Lai... giữa chợ Hòa-Bình!
Anh tặng người yêu chiếc áo len,
Đưa em du ngoạn những nơi quen,
Xuống hồ Than-Thở, nhìn sương trắng,
Lên ngắm làn mây bạc thác Prenn.
Cùng nhau soi bóng hồ Xuân-Hương,
Tay ấp bàn tay, ấm lạ thường,
Chợt thoảng mùi thơm lan cẩm tú,
Gió rừng quyện tóc em vương vương.
Đà Lạt khai nguyên phút tự tình,
Nụ hôn nồng ấm, nụ cười xinh,
Trái tim nóng hổi trong Đông giá,
Cõi Thái Âm, muôn vật bẩm sinh!
Thành phố cao nguyên, ta gặp nhau,
Ái ân xóa hết mọi ưu sầu,
Tình yêu đến giữa mùa binh lửa,
Đà Lạt ... Ôi! mùa Đông nhiệm mầu!
Xa đã xa rồi Đà Lạt ơi!
Mây bay tản mạn bốn phương trời
Hôm nay chợt nhớ về Đà Lạt
Khi tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi!
Trần Quốc Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét