Thứ Năm, 31 tháng 12, 2020

Những mùa xuân của tôi - Thơ Ngọc Trân



Ta ngồi đón xuân về trên đất mẹ,
Nơi xứ người tết đến có gì vui ?
Chung quanh ta hoa tuyết bay ngập trời,
Ngồi ngắm tuyết nhớ mai vàng xuân cũ.
Tuổi thơ ngây đón xuân về ngoài ngõ,
Cùng mẹ già đi hái lộc đầu năm,
Ngắm đàn em đôi má thắm xuân hồng,
Ba ngày tết tung tăng khoe áo mới,
Những mùa xuân theo nhau qua rất vội.
Xuân loạn ly ta cất bước lên đường,
Từ giã thầy cùng bạn hữu mái trường.
Vùng lửa đạn đang chờ ta phía trước.
Đón xuân sang bạn cùng ta mơ ước.
Mùa xuân sau đất mẹ sẽ thanh bình,
Quê hương mình thôi hết cảnh điêu linh,
Ta trở lại mái trường xưa yêu dấu.
Nào ngờ đâu một mùa xuân rướm máu!
Ta ngậm ngùi đành súng gẫy gươm buông!
Nửa giang sơn đã bị bọn bạo cường!
Chúng gom lại đau thương vào một mối!
Những mùa xuân sau tràn đầy bóng tối!
Đón xuân buồn trong những trại kiên giam!
Tuổi thanh xuân bổng chốc đã hao mòn!
Tim rực lửa nhưng đầu xanh đã bạc!
Thời gian chợt qua nhanh như gió thoảng,
Xuân lại về ta lại đón xuân sang,
Nơi xứ người mừng tết lệ tuôn tràn!
Xuân quê mẹ vẫn còn bao oan trái!
Bao xuân về quê hương ta vẫn vậy,
Vẫn lầm than nghèo đói chẳng mùa xuân!
Nhìn ra khơi với biển đảo mất dần!
Những em gái bán thân ra ngoại quốc!
Đón xuân về ta cầu mong đất nước,
Sớm xua tan bao bóng tối kinh hoàng.
Cho dân mình sẽ hết cảnh lầm than,
Được chung hưởng những mùa xuân no ấm.
Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét