Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2021

ĐÊM PHỤC KÍCH - Thơ HUY VĂN

 

Con đê chìm khuất vào bóng tối
Rải quân nằm ép sát bờ làng
Im lìm vô tuyến, ngưng gió thổi
Côn trùng cũng lắng tiếng kêu than.

Nồng nàn hương đất thơm mùi nắng
Bên mớ ruộng khô, lính ẩn mình
Ước gì không phải mùa chinh chiến
sẽ làm một giấc đến bình minh.

Đêm chùng, lắng, đậm màu u tịch
trải sương trong vũng tối thâm u
Dàn quân, giăng bẫy, chờ phục kích
Thời khắc buông dài như thiên thu.

Rồi đây ai sẽ vào vạn cổ
du kích, giao liên, hay đặc công?
Màn đêm thăm thẳm như bóng vực
Mắt đỏ đăm đăm xoáy khoảng không.

Thời gian vô tận. Người bất động
Một cánh hỏa châu nở lẻ loi
Súng chĩa ngang trời, đêm đặc quánh
Lập loè giọt sáng mập mờ soi.

Không thấy con mồi. Trời đang sáng
Thợ săn chong súng, mặt hom hem
Thu quân trong tiếng chim vui hót
Thuốc quyện hơi sương, rít đã thèm.

Một ngày lại đến trong đời Lính
Gió mát vờn trong nắng hồng tươi
Đường về man mác niềm hạnh phúc
Bất giác trên môi nở nụ cười.
HUY VĂN
( Thạch Trụ, Mộ Đức, 6/1974 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét