Ai có nghe mùa thu ly biệt
Làm cho tan vỡ mộng bình thường
Con chim nhỏ hót lời bi thiết
Thu nay dường đã lắm đau thương
Lá vàng rơi rụng ngoài hiên vắng
Thu đã về đây ngập nỗi sầu
Trên những con đường xưa hoang tưởng
Chút phù du như nước qua cầu
Cánh hoa tàn rụng, mưa lê thê
Mùa thu đi, quên hết câu thề
Ai nhặt cho tôi vàng chiếc lá
Để sầu kỷ niệm một trời thơ
Xác người như chiếc lá bơ vơ
Quê hương ta còn lắm đoạn trường
Người sống âm thầm trong ngõ tối
Đói từng ngày, thân đã xác xơ
Bao người đau, không kẻ đoái hoài
Nhà thương đành đã không nơi tựa
Cho kẻ nghèo thêm nhiều vọng tưởng
Tấm thân tàn tạ mỗi ngày qua
Bao người tử vong từng giây phút
Hồn oan đành vất vưởng một phương
Một nắm tro tàn bay vô định
Lạnh lẽo đêm về, không khói hương
Con Vi rút ngày càng biến thể
Cho thế giới nầy lắm đảo điên
Ai đã gây bao nhiêu thảm cảnh
Cho dân mình khốn khổ triền miên
Lá thu nhuộm một màu vàng võ
Mùa thu nầy đã lắm đau thương!
Ta theo lối nhỏ chiều hoang vắng
Tìm lại mùa thu đã lãng quên…
Thu Chi Lệ
(Đức quốc,Tháng 09.2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét