Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2021

Nhớ - Thơ NGỌC TRÂN


Nhớ nhớ nhớ ôi nhớ sao là nhớ!
Bao lâu rồi ta đã chẳng còn nhau?
Để đêm nay ta uống cạn men sầu!
Men đã cạn mà sầu sao dâng mãi!
Lòng vẫn yêu như thuở còn vụng dại,
Người hững hờ chẳng biết tại vì sao?
Ta vẫn yêu vì lòng đã trót trao,
Dù tình muộn nhưng lòng nghe chưa muộn.
Nhớ ngày xưa đêm tiền đồn thao thức,
Nhìn hỏa châu anh dệt mấy vần thơ,
Nhớ về ai nơi phố thị xa mờ,
Người có biết ta nhớ người tha thiết!
Thời gian qua đã bao mùa ly biệt!
Anh giờ đây vẫn mãi cuối phương trời!
Nhớ trường xưa hàng phượng vỹ xa xôi
Dù xa cách bao năm rôi vẫn nhớ
Mùa hè đến sân trường hoa rực rỡ,
Màu phượng hồng nức nở buổi chia ly,
Tiễn người đi ra mãi tận biên thùy,
Ngươi khẽ nói nhớ về thăm anh nhé.
Đến bây giờ đã bao mùa phượng vỹ,
Lời người xưa như còn thoảng bên tai,
Bao mùa phượng qua anh vẫn miệt mài,
Vẫn nhớ mãi ngày chia tay lưu luyến.

Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét