Buổi sáng tôi vô tình gửi đi một nỗi buồn
Nỗi buồn vướng vào hàng cây
Một cơn gió vô tình thổi bay
Nỗi buồn tan theo đám mây
Ngày nắng thu mới lên
Lá còn xanh
Bầu trời cũng màu xanh
Mà ngọn gió thì hơi lành lạnh
Bên thềm cửa
Em co ro áo ấm
Em nay đã
thành màu mây cũ
Bước tường xưa loang dấu vết rong rêu
Buổi sáng sớm
viên thuốc ngủ còn chưa tan hết
Em mơ màng
cố vét hết giấc mơ đêm.
Thời gian đẹp như những hoa văn
vẽ vào trang thơ huyền thoại
Lời tình tự hôm qua
lời độc thoại hôm nay
bài thơ tình ướt át
Giọt lệ rơi
làm nhoè câu thơ cũ
Những bông hoa đá
rực rỡ nở ven tường
Mùa thu trải lụa vàng trên thung lũng
Kí ức, hoài niệm trong cơn mê
Quạnh hiu
hoá đá vật vờ
Giữa buổi sáng
Nồng hương mùi hoa cải dại
Tiếng lao xao lá rụng bên thềm
Âm vang của nỗi buồn
Không bị giới hạn
Theo chiếc lá vàng rơi rụng
Rồi tan vỡ thành từng mảnh vụn
Ngồi ráp lại
mảnh đời lận đận
Buồn vô cảm
trầm ngâm
Buổi sáng lê thê theo ngọn gió thu
Một bản nhạc buồn vang vọng
Tiếng dương cầm thánh thót bên cửa sổ
Ngày mộng du
vọng tưởng
Để nỗi buồn
Tan loãng vào mùa thu.
Lê Tuấn
vần thơ triết học viết cho mùa thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét