Tiếng thở dài như tắc nghẹn trong đêm
Bóng trăng soi vò võ rọi bên thềm
Tiếng ve gọi dế mèn kêu rả rích
Em ngủ giấc nghìn thu mùa Covid
Thành phố buồn cô tịch những đêm mưa
Đường sá thênh thang không vọng tiếng chuông chùa
Tiếng còi hụ xe đưa người cấp cứu
Thần chết gọi ma vương về nương náu
Hằng vạn người nhiễm bệnh chết lây lan
Cuộc sống chênh vênh bao thảm họa kinh hoàng
Loài quỷ đỏ đang lan tràn thế giới
Em ra đi trong dòng đời bão nổi
Tuổi xuân thì bao ước vọng tương lai
Em hồn nhiên ôm ấp mộng xuân cài
Bỗng tan biến thành hư vô huyễn ảo
Tiễn em đi cõi lòng tôi ảo não
Còn lời nào gói trọn tiếng yêu thương
Đôi mắt khô thao thức những đêm trường
Lời kinh khổ theo em vào huyệt đạo
Em ngủ yên giữa dòng đời giông bão
Tiếng thơ buồn rủ giấc ngủ em ngoan
Lời hát ru như gió thổi cung đàn
Em ngủ giấc bình an em nhé!
Đặng Xuân Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét