Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Bất chợt - Thơ Việt Điểu


Trời San Jose bỗng dưng trở lạnh
Một đôi dòng từ bên ấy gửi sang
Những lời thư sao quá đổi nồng nàn
Tử Kỳ! Tử Kỳ ơi! một người.... tri kỷ!

Bây giờ đây, giữa mùa Hè đất Mỹ
Xứ cờ hoa mà không có bông hoa
Giữa quê người mà sao...quá nhạt nhòa
Trăm vạn triệu người quen không thấy một người thân gần gủi.

Ừ! thế đó, tình yêu …tình yêu vạn đại
Một trái tim, một dòng máu sao nguôi
Đã đánh mất khó mong tìm lại
của con người...đồng cảm khôn tìm.

Trời về đêm, trời ban ngày, trời....và đất
Vẫn đất trời không có mé, ngăn
Âm dương là lẽ của thường hằng
Nối kết lại...chỉ một trái tim nồng cháy.

Đơn giản...quá nên thành đang giỡn
Đó là đùa cùng tạo vật vô thỉ vô chung
Con người là tạo vật không cùng
Tiểu vũ trụ...đầy trăng, sao, nước, lửa.

Ừ! có lẽ cũng là nghiệp cả?
Nghiệp tự Tâm, nghiệp tự tổ tông truyền
Nghiệp tạo tác, nghiệp sum la vạn tượng
Hãy tìm nhau giữa muôn vạn bất thường.

Tìm nhau và tìm nhau...có thể?
Đừng đi! Đừng đi trên 2 đường thẳng
Vô cực là đâu khi ta ở nơi nầy
Tìm nhau, tìm nhau cho chất ngất cơn say.
Tìm nhau, tìm nhau chia sớt đắng cay
Chung nhau vị ngọt ...
và chào nhau lời thân ái hôm nay.

ViệtĐiểu
sj 20110508 
(Tặng Loan Tử Kỳ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét