Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Nắng Lẻ Chiều Thu - Thơ Trần Văn Lương


     Dải nắng muộn uốn qua lòng suối,
     Nhánh rong già tiếc nuối bâng quơ.
          Cây khô rải lá hững hờ,
Mây say say gió, núi mờ mờ sương.

     Thân lưu lạc hồn nương bóng cỏ,
     Gót chân đau kiếm ngõ quay về.
          Một đời vướng víu cơn mê,
Giật mình chẳng biết trời quê chốn nào.

     Đêm vỡ giấc lao chao đèn gió,
     Bóng ngày thơ lấp ló bên giường.
          Cắn răng làm kẻ qua đường,
Vu vơ tiếng lá, vấn vương dấu giày.

     Lau sậy trót sa lầy than khóc,
     Khúc buồn lay mái tóc bạc phơ.
          Ấp ôm mãi hạnh phúc hờ,
Nơi kia nào có ai chờ mà mong.

     Câu thơ lạnh buồn hong trên giấy,
     Nốt nhạc mềm lẩy bẩy van xin.
          Gương xưa lạnh lẽo đứng nhìn,
Bóng người năm cũ đã nghìn trùng xa.

     Tiếng giun dế thiết tha hờn giỗi,
     Cơn mưa phùn bối rối tạt ngang.
          Sẩy tay đánh mất Thiên đàng,
Trơ thân đất khách lang thang gánh sầu.

     Đĩa sành sứt, miếng trầu lạc lõng,
     Tách trà vơi đứng hóng duyên thừa.
          Ngập ngừng câu chuyện ngày xưa,
Lối mòn quá khứ dần thưa tiếng cười.

     Phố đổi chủ, đười ươi đứng gác,
     Khách qua đường ngơ ngác nhìn nhau.
          Tiếng chào quên đã từ lâu,
Ngượng ngùng chớp mắt quay đầu bước nhanh.

     Gió biển lạnh tanh tanh mùi máu,
     Sóng đổ bờ láu táu tâng công.
          Thương bầy còng gió biển Đông,
Cong lưng xe cát long đong dựng nhà.

     Men gốc rạ, lê la làn khói,
     Bướm lỡ đường chết đói cành khô.
          Lá rơi khuấy động mặt hồ,
Cây soi mất bóng hồ đồ trách mây.

     Đường cỏ chết, vết giày nhếch nhác,
     Nẻo sao về, bóng vạc dần lu.
          Bao mùa áo đậm hơi thu,
Vẫn hoài nhớ tiếng mẹ ru canh dài.

     Tia nắng lẻ dằng dai đã khuất,
     Giọt sương phai lất phất qua thềm.
          Ngậm ngùi ngắm ngọn đèn đêm,
Thấy đời mình lại ngắn thêm một ngày.
                        Trần Văn Lương
                          Cali, 12/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét