Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

CÁT BỤI - Thơ Phương Duy


Nhờ tai điếc
nên tôi không sợ sấm,
Vì mắt mù
nên chẳng thấy đường ngay.
Ngày qua ngày
tự nhìn thấy "thằng tôi"
Ngai cao ngất
ngồi trên nhìn đồng loại.
Rồi một ngày
tôi nghe lời Chúa gọi
hoặc Phật,Trời
 nhắc câu hỏi bên tai:
"Con còn gì
sau hơi thở sau cùng?"
"Cát bụi!
con trở về cát bụi!"

PHƯƠNG-DUY
17/Dec/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét