Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

Mưa Tháng Sáu - Thơ Nguyệt-EmXưa




Mưa ai đợi mà dỗi hờn đến thế
Ngọt, đắng, bùi ai gởi ở văn chương
Anh nói đi mà đi có người buồn
Em nói đừng mà sao đằm thắm quá

Nắng không ở nên hoa rơi từng cánh 
Đêm vỗ về cho hương sắc bay xa
Lòng không khát, đôi môi còn khô rát
Vì đợi chờ nụ hôn đã hoang vu

Mưa đi mưa, dỗi hờn như con gái
Mà già kia trông đợi nữa làm gì
Sáu mươi năm ngọn đèn le loét khóc 
Gió thu nào không thương tiếc đêm mơ

Mưa nữa đi như dòng châu hội ngộ
Ở trong lòng lữ khách đã ly hương
Mưa nữa đi cho đầy trong nhung nhớ
Núi rừng thơ, hương lúa dậy miên trường


Nguyệt-EmXưa

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2018

THIỆN ÁC CHÍNH TÀ - Thơ Ngô Minh Hằng


Thiện-Ác-Chính-Tà phạm trù đối nghịch
Và luôn luôn hiện hữu ở trên đời
Chính và Tà có mặt khắp nơi nơi
Vì có Thiện mới nhìn ra cái Ác
  * 
Có tàn bạo mới thấy lòng nhân bản
Có nhân lành mới rõ kẻ vô lương
Và bất lương là nguồn gốc trăm đường
Gây đau khổ oan hờn cho nhân loại
  * 
Bởi tà ác luôn làm điều sai trái
Miễn lợi mình và mặc kệ người đau
Họ cần gì đến nước đến dân đâu
Chỉ biết bản thân đặc quyền, đặc lợi
  * 
Tâm tà ác tạo cảnh đời gian dối
Xô nước dân vào đáy vực khốn cùng
Đạo diễn đủ trò lừa bịp, mánh mung
Để giết chết mọi niềm tin công chính
  * 
Ném đá giấu tay, ác gian, bội tín
Giăng cu mồi, dân chủ cuội, đấu tranh
Tội nghiệp dân tôi chơn chất hiền lành
Yêu đất nước bằng tim hồng máu đỏ
  *
Họ tin tưởng, không đề phòng, so đọ
Nên mắc lừa bày cơ hội, bất lương
Buôn niềm tin, lòng yêu mến quê hương
Và họ bị đảng trả thù điêu đứng
  *
Thiện-Ác-Chính-Tà là điều có thực
Và luôn luôn hiện hữu ở trên đời
Chỉ khó là khi chọn lựa mà thôi
Cho cách sống, cho cuộc đời để sống

Ngô Minh Hằng

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2018

CÓ CÒN KHÔNG EM? - Thơ Như Thương

SẦU ƠI! - Thơ Chu Tất Tiến



Sầu ta vút tận đỉnh trời

Cuộn quanh núi thẳm vạn lời đau thương
Nợ giang sơn? Gánh quê hương?
Hai vai quằn quại giữa đường đứt ngang
Kiếm cung gẫy gục bên đàng
Thanh gươm tráng sĩ, hai hàng lệ rơi
Nhìn đời nửa khóc, nửa cười
Dấu xưa oanh liệt, rã rời cát bay
Ai tỉnh đây? Ai say đây?
Bạn bè xúng xính cơm đầy, rượu ngon
Vết xưa, xe ngựa cũ mòn
Khom lưng “hưng, bái”, tưởng còn ghế cao
Cố quên ngày ấy máu trào
Trái tim trinh nữ, thét gào biển Đông
Đêm vượt biển, cuồng phong sóng vỗ
Từng thây người, lỗ chỗ dao đâm
Mẹ già gục chết lặng câm
Chồng nhìn trinh phụ lệ đầm đìa tuôn
Xác dân Việt trôi luồng biển cả
Thân hài nhi bụng cá vật vờ
Kêu Trời, Trời vẫn lặng tờ
Hỏi chim, chim vỗ cánh mờ mịt bay
Hồn ai ủ rũ sương mai
Trôi về cố quốc miệt mài máu tuôn

….

Ta ơi! Sao nặng chĩu hồn?
Bao mùa lá rụng, nỗi buồn chưa vơi…

Chu Tất Tiến, 19/3/2013.

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

Lần quay lại Sài-Gòn - Thơ Huy Uyên



Đêm hoang trôi trời đất Sài-Gòn
Vườn nhà ai thơm mùi hoa sứ
Dỗ-dành bao lần con tim
Con đường chợt dài cơn đau òa vỡ .

Những sáng mai thức dậy
Lẫn quất đâu đây giọng cười
Người còn đó mà tôi nào thấy
Sài-Gòn chết trôi trong tôi .

Bước chân và tháng ngày buồn
Chuyến xe đi về Chợ Lớn
Sầu xưa giăng kín Bến Thành
Đứng trước ngã ba
Sửng sốt nhìn bàn tay năm ngón .

Về chi đây xanh xao màu lá
Sài-Gòn xuôi trôi như mây trôi
Ra khơi xa mà lòng như đã
Tình-yêu xưa phụ rẩy nơi người .

Về chi đây sau mấy mươi năm
Đứng giữa Sài-Gòn đau đớn khóc
Hồn ai dật dờ một cỏi đi hoang
Trần-gian giờ thôi đã khác .

Quay lại Sài-Gòn cầm nhầm quá-khứ
Dấu-tích xưa trả lại hồn xưa
Mù lòa trên cao thập-tự
Chôn hạnh-phúc
quanh đây luống những bơ-phờ .

Tóc bạc trắng và phai nhạt tình
Tôi đứng bên sông Sài-Gòn làm con chim bói cá
Tôi lá cây xanh giờ đã vàng cành
Về đâu ơi Sài-Gòn phù-thủy .

Huy Uyên
(23-7-18)

CHUNG - Thơ Đặng Xuân Xuyến


- Tặng Quỳnh Hương -
 


Em có cần anh không?
Nếu cần anh hãy cùng anh chung sống
Gạo nấu chung nồi
Chăn trùm chung gối
Ta chia chung ánh mắt nụ cười...
 
Đừng ngại em ời...
Giường nhà anh đủ dài, đủ rộng
Chăn nhà anh đủ ấm, đủ nồng
Ta khêu ngọn lửa hồng
Ta nối câu quan họ
Ta bện mây với gió
Kết thành thuyền chơi trăng...
 
Em sẽ là buồm căng
Anh sẽ là gió lộng
Thuyền trăng mình thơ mộng
Dập dìu giữa biển xanh
Em. Nào, về với anh!
*.
Hà Nội, trưa 25 tháng 04. 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Tâm Sự Với Phạm Văn Bình - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


Nhớ ngày nào giữa thành phố Sài Gòn
Hai đứa lang thang tình cờ gặp lại
Buổi mới ra tù đứa nào cũng đói
Cà phê đen vĩa hè chẳng có gì hơn!

Nói nhỏ nhau nghe đứa mất đứa còn
Đứa nào vượt biên đứa nào vào rọ lại
Khốn khổ thay khi cuộc đời méo mó
Thầy không ai thuê thợ chẳng có nghề

Triệu Phong, Đông Hà đôi bạn cùng quê
Cựu môn sinh Nguyễn Hoàng, Quốc Học
Cùng xuất thân quân trường Thủ Đức
Lại cùng tù cùng trại trước khi ra.

Đời thực đời thơ trăm nỗi xót xa...!
"Chuyện Tình Buồn" vết dao bầm để lại
"Mười Hai Tháng Anh Đi" lời ca vọng mãi
Buồn ơi buồn... buồn muôn thuở Bình ơi!

Cà phê vĩa hè nói mấy chả cạn lời...
Hai đứa chia tay mỗi thằng một ngã...
Tiếp bước lang thang theo cánh bèo tan rã
Có ngờ đâu gặp lại xứ Cờ Hoa!

Rượu còn đây mà mắt vội nhạt nhòa...!
Thơ tiễn bạn ngâm chiều nay buồn quặn dạ!
Kiếp phù sinh bạn tôi tài hoa quá!
"Chuyện Tình Buồn" sướt mướt mỗi lời ca!

*

Thôi đi đi... ngươi mãn phần rồi Bình ạ
Thanh thản mà đi, phủi bụi bặm cuộc đời
Tiễn biệt ngươi, ta chỉ nhắn một lời:
"Chuyện Tình Buồn" thay nhà ngươi ở lại
Để khi nhớ nhau ta ngâm nga... hề ... 
Ôi thằng bạn tôi tài hoa... lạ!

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Từ Thung Lũng Hoa Vàng
July,23/2018.


Biếm thi Ý Nga: CON CÁI ĐẠI GIA - Thơ Ý Nga

Biếm thi chính trị



CHÁU NGOAN 
CỦA AI?

Bánh to kỷ lục đem khoe
“Cháu ngoan” đứng ngẩn tò te mà thèm
Em nào bụng cũng đói mèm
Đói ăn, khát uống, lấm lem, ăn… mày.
 
Bánh to cúng kiếng giữa ngày
Đảng dâng “mẹ bác”, trưng bày rình rang
“Cháu ngoan” còn sống, ai màng?
Đầu trần đội nắng chang chang, khoe gì?

Ý Nga*21.7.2017

 
CON CÁI 
ĐẠI GIA

Áo quần cũn cỡn khoe da
Tay chân xâm rắn, khoe ra dài ngoằng
Nghe gì cũng cãi kiêu căng
Hung hăng, sát khí đằng đằng dọa ai?

Ý Nga*21.7.2017
 
 
SƯ “TỔ” 
VỖ TAY 
SƯ “PHỤ”
 
Cóc thường nhảy, Cua thích bò
Có chi mà lạ, ngây ngô tán vào?
Đồng bào tủi hận, nghẹn ngào
Uất như núi lửa chực trào dung nham.
 
Sao toàn tùng tứ, tụ tam,
Áo thụng tự vái, quanh năm chẳng nhàm?
Một phường đồng dạng, dị tâm
Người bênh đảng, kẻ thét gầm cãi nhau.
Thảo nào em út xôn xao
Cứ chê: “-Nô Lão tào lao, bất hòa!”
*
Khổ ghê! Sách báo cuối mùa
Giao lưu “giăng há”* Cóc Cua mồi màng
Lưu, không giao: công dã tràng!
Về lăng xăng? Đảng đãi… đằng, tống đi!
 
Trở ra: mặt bủng, da chì
Lại tô son phấn, nhất nhì xiêm y
Vái chi? Chẳng chút lương tri:
Văn chương đỏ choét, chai lỳ ngợi khen?
 
Ý Nga, 19-2-2011.
           
*Văn hóa
 

ĂN MIẾNG 
TRẢ MIẾNG
*
Cảm tác nhân nghe kể 1 chuyện vui
*
 
Kiêu căng “thủ trưởng” tự hào:
“-Thông minh như Cẩu ai nào bằng ta!
Tụi bây rõ khỉ một nhà
Ăn gì ngu thế?” Khề khà trêu ngươi.
 
-Thưa Ngài Tham Nhũng Khôn ơi
Chúng tôi ăn chuối suốt đời! Ngu chi?
Còn Ngài Khuyển Khuyển ăn gì?
 
Ý Nga &Thế Vinh, 12-8-2014
(Trích tuyển tập sẽ xuất bản: THƯƠNG CA, nhuận sắc 3.4.2016)
 
VIỆT CỘNG 
DẠI HẾT CHỖ NÓI
 
Dây thòng lọng dĩ nhiên: tròng!
Sợ tử vong, vào chi trong?
Mẹ sanh đau, sao thắt họng?
Tự thắt cổ thì mạng vong!
 
Ý Nga, 14-8-2014
(Trích tuyển tập sẽ xuất bản: THƯƠNG CA, nhuận sắc 3.4.2016)


TRẬN TÀN TA VẪN CHƯA THUA
Thơ Ý Nga.
Nhạc Dân Chủ Ca
*
Kính tặng quý Chị có chồng là những Quân Nhân QL
VNCH đã bị VC giết trong các trại tù từ Nam chí Bắc.
 *
Thu rồi anh, lá chuyển màu
Có nghe tha thiết ngọt ngào nhớ nhung?
Có nghe một chút lòng chùng?
Theo màu mây xám, ngại ngùng lá reo.
 
Vàng vàng chờ gió gọi theo
Thu thu nhõng nhẽo tiếng kêu tuyết về
Thơ thơ phụng phịu khóc nhè
Mưa mưa se lạnh lời thề hồi hương
 
Thương là thương! Hỡi Người Thương!
Một đi, đi mãi. Tha phương dặm ngàn
Hành trình em đã gian nan
Xác anh đất Bắc xương tàn tro chưa?
Xa nhau không phút tiễn đưa
Bao nhiêu đau khổ mới vừa Cộng nô?
 
Mai về đâu, mảnh cơ đồ,
Các Anh gian khổ cam go giữ gìn?
 
Thu rồi Anh! Nhớ trăm nghìn
Thương Anh chiến đấu, bất tin gian tà
Trận tàn, ta vẫn chưa thua
Rực trang chính nghĩa quốc gia lẫy lừng.

Ý Nga, 3.10.2011.

Ừ thì ... Ừ thì - Thơ Như Nguyệt - Trầm Vân



Ừ thì 

Ừ thì anh đã quên tôi
Ừ thì thôi nhé ngày trôi qua đều
Sống chết còn thấy nhẹ hều
Được thua, còn mất, ghét yêu… chẳng cần
Mong chi lời nói ân cần
Mong chi ánh mắt, một lần hôn nhau?
Tôi giờ dẹp bỏ ước ao
Tôi giờ cố gắng làm sao… khỏi thèm
Tham sân si tới lèm bèm
Ái dục mời gọi, vẫn thèm đấy thôi
Nhủ lòng dẹp bỏ cái tôi
Tự cao tự đại ôi thôi… khó lòng
Khó lòng dẹp lắm bạn ơi!
Ừ thì cứ để thảnh thơi tháng ngày
Ngày qua, buồn cũng sẽ qua
Tình tôi một khối nở hoa mỗi ngày
Tình nhân loại, tình vui vầy
Đâu cần tình nầy, thanh thản nhẹ tênh
Qua rồi nhục dục lênh đênh
Ừ thì... anh cứ quên tôi, quên bền…
Như Nguyệt
June 28th, 2015
 
 
Ừ Thì
Ừ thì em đã lỡ quên
Những ngày nắng ấm êm đềm quàng vai
Tay cầm tay ấm miệt mài
Tình ta lạc bước thiên thai đâu ngờ
Ừ thì em chẳng còn mơ
Những đêm trăng sáng hẹn hò nhớ thương
Cỏ hoa ngan ngát bên đường
Dịu dàng mái tóc em buông sợi tình
Ừ thì nắng nhạt bình minh
Hoàng hôn mắt lá nép mình quạnh hiu
Làn mây chùng xuống xế chiều
Ngại ngần những tiếng chim reo ngại ngần
Tình em như cánh phù vân
Bay đi bỏ lại những lần môi hôn
Những cơn say chếnh choáng hồn
Chỉ còn những giọt mưa tuôn ơ hờ
Ừ thì vàng lá cuối thu
Người quên tôi vẫn mãi chờ lạ chưa
Thèm chiều thương đổ cơn mưa
Tóc em sũng ướt cho vừa khăn lau
Thèm nghe giọng nói ngọt ngào
Tiếng cười mở cửa lối vào vườn xuân
Em xa, nỗi nhớ rất gần
Chiều trôi qua lối tình nhân vỗ về
Tóc em lỡ lạc sợi thề
Nón nghiêng lỡ nhịp tay che nụ cười
Ừ thì em lỡ quên tôi
Mùa đông ở lại một đời nhớ em

Trầm Vân