Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

Chùm Thơ Lê Tuấn


Hỏi Thăm

Hỏi Thơ ! lục bát thở dài
Biết còn ai đọc, biết ai chạnh lòng
Thương sao ngôn ngữ lưu vong
Thương câu lục bát hoài mong quê mình.

Hỏi thăm Trời Đất chuyện tình
Vì sao lỗi hẹn chúng mình ngẩn ngơ
Đá nằm cổ mộ hoang sơ
Dấu xưa phế tích phủ mờ rêu phong.

Hỏi thăm ngọn cỏ phiêu bồng
Bước về chốn cũ, cõi lòng còn thương
Trải qua trăm mối đoạn trường
Chiều nghiêng xế bóng tà dương khuất mờ.

Hỏi em sao qúa hững hờ
Tình xưa quên dấu bây giờ về đâu
Từ khi Trời Đất thay màu
Nhớ thương ở lại, lòng sầu riêng mang.

Đất Trời vừa trộn đá vàng
Thơ vào ngôn ngữ vỗ tang trống rền
Phiêu bồng theo dấu chân quen
Em về hoa nở màu sen trắng ngà.

AET. Lê Tuấn
Tháng 7. 2015



Còn nhớ môi em 

Uống ly rượu đỏ nhớ môi em
Tình buồn hiu quạnh bóng chiều êm
Men say mờ nhạt màu thu úa
Thoáng hiện em về dáng thân quen.

Chiều nay gió cuốn lá thu vàng
Sương trắng che mờ bóng em sang
Mong manh áo lụa bay cuối phố
Nỗi nhớ tình riêng đến muộn màng.

Cỏ ướt đêm qua mưa ngập đường
Hoa còn đang ngậm hạt mưa sương
Em về chốn cũ thăm tình muộn
Xa vắng lâu rồi chợt nhớ thương.

Lê Tuấn
Người thích làm thơ cho vui.
May 10. 2015


Đón Xuân

Đất Trời, trải thảm mời em
Lối xưa vui bước cỏ mềm đón xuân
Mùa xuân tình đến thật gần
Xóa tan bóng xế, phù vân bụi mờ.

Từ trong cội rễ ban sơ
Bước vào tình tự, vần thơ mở đầu
Bên em ngôn ngữ bắc cầu
Cho dòng tâm thức, trắng mầu hoa sen.

Đêm xuân phố đã lên đèn
Rót thêm ly rượu, say men tình đời
Lắng nghe đất nói với trời
Đêm nay đất sẽ gọi mời Hằng Nga.

Gọi thêm tiên nữ nơi xa
Gọi đoàn ca vũ, chân ngà lưng thon
Tình xuân như vẫn còn son
Bao năm người đã mỏi mòn chờ mong.

Mùa xuân mây nước phiêu bồng
Xuân về mở rộng cõi lòng em riêng
Hoa xuân vui nắng tháng giêng
Ta quên dấu vết, cõi phiền ngày xưa.

Lê Tuấn


Loài hoa mắc cở

Vô tình chạm nhẹ nhánh cây
Lá đau cuốn lại thân này riêng ta
Loài hoa mắc cở thật thà
Ngây thơ khép lại đoá hoa vô thường

Nhìn em vui bước trên đường
Tay ôm khát vọng vấn vương tơ trời
Tình riêng câu hát không lời
Thơ vào loạn nhịp cho đời ngẩn ngơ

Giọt mưa xuân chợt bất ngờ
Rơi trên mái tóc tình cờ em đi
Dáng con gái đẹp xuân thì
Môi son má phấn vòng mi cong mềm.

Trơi buồn lại hỏi thăm đêm
Trăng soi ngõ vắng, qua thềm bóng ai.
Vô tình buông tiếng thở dài
Phòng the khép lại quên cài then trong.

Bỗng dưng đôi má em hồng
Nửa đêm thức giấc tình nồng men say
Loài hoa mắc cở thân gầy
Khép đôi cánh mỏng, cho đầy đêm mơ.

Lê Tuấn
bài thơ ngẫu hứng về loài hoa mắc cở.


Ta là ai ?


Ta là ai. Nắng hạ không cần biết.
Ở bên ta đang có tiếng Em cười.
Và nụ hôn thấm bao năm tình nghĩa.
Còn có Em, cũng đủ để quên đời.


Aet. lê tuấn



Bài thơ không nghĩ suy

Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.

Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.

Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy

AET. Lê Tuấn

Ngôn ngữ  thiền môn

Ta tìm ngôn ngữ thiền môn
Tìm trong ký ức, Càn Khôn chốn này
Bước chân sỏi đá hao gầy
Bóng trăng huyền ảo, phơi bày trong đêm.

Ta tìm ngôn ngữ trong em
Bờ môi hưng phấn cho thèm nụ hôn
Tiếng em động vỡ tâm hồn
Bên em ta ngộ, Càn Khôn vô thường.

Ta tìm ngôn ngữ yêu thương
Tình yêu chỉ lối con đường nên đi.

AET. Lê Tuấn


Nợ Em
Anh vẫn còn nợ em
Lá thu rơi bên thềm
Hàng cây nghiêng bóng đổ
Buổi chiều vàng nhẹ êm.
Nợ em thoáng mây bay
Vòng ôm nhánh sông đầy
Bãi bờ xưa gặp lại
Nỗi đau nào có hay.
Nợ em ngày rong chơi
Tiếng phố vui gọi mời
Ly cà phê từng giọt
Nhỏ xuống đời chơi vơi.
Anh vẫn còn nợ em
Nụ hôn quen gợi thèm
Chiều công viên ghế đá
Bài tình ca êm đềm.
Nợ em cả vần thơ
Mênh mông một mặt hồ
Hắt hiu rừng lá đổ
Sương khói nhẹ như mơ.
Nợ em nỗi u hoài
Tìm đâu bóng tương lai
Xót xa đời hiu quạnh
Anh nợ em. Tình dài.
Aet. Lê Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét