Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018

THẦM LẶNG - Thơ Huy Văn



Hình như...
Chưa lần nào mình nói tiếng chia tay
nên kỷ niệm vẫn đẹp màu hoa mới nở
Từ dạo...
Lửa nung trời cho ngàn trùng cách trở
tình mãi trong tim dù chân đã dặm dài.

Từ buổi ban mai mang đầy nét u hoài
cung thương chỉ chập chùng trong cõi mộng
Con nước về xuôi cho đời thêm trầm, bổng
nên tình tôi cứ thế...giữ trong lòng!

Mới hôm nào...
Gửi lời yêu theo tiếng vọng trùng  khơi
mà thấm thoát đã hơn nửa đời lữ thứ
Người đã xa trong nhớ, quên quá khứ
Sao tình mãi nồng hương dù ký ức đã sang mùa?!

Tóc thanh xuân đã đậm màu sương khói
Chuyện tình yêu khác chi gió qua mành
Vậy mà khi tơ lòng quyện ngày xanh
là nhớ quá tà áo Em ươm nắng! 

Tôi mãi gọi tên Em trong thầm lặng
Nghe từng đêm vọng lại tiếng thở dài
Lời tự tình không biết tỏ cùng ai
nên giữ lại cho hồn thêm...tư lự!

Qua bao năm hoa lòng chưa kết nụ
Thôi cũng đành để Hạ thoáng qua song
Lời yêu Em xin nhờ đến ngàn thông
reo lại khúc hạnh tuyền thời trọ học!

HUY VĂN
( Để nhớ Đà Lạt, Em và..." Mùa Hè Đỏ Lửa " )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét