Thứ Năm, 26 tháng 7, 2018

SẦU ƠI! - Thơ Chu Tất Tiến



Sầu ta vút tận đỉnh trời

Cuộn quanh núi thẳm vạn lời đau thương
Nợ giang sơn? Gánh quê hương?
Hai vai quằn quại giữa đường đứt ngang
Kiếm cung gẫy gục bên đàng
Thanh gươm tráng sĩ, hai hàng lệ rơi
Nhìn đời nửa khóc, nửa cười
Dấu xưa oanh liệt, rã rời cát bay
Ai tỉnh đây? Ai say đây?
Bạn bè xúng xính cơm đầy, rượu ngon
Vết xưa, xe ngựa cũ mòn
Khom lưng “hưng, bái”, tưởng còn ghế cao
Cố quên ngày ấy máu trào
Trái tim trinh nữ, thét gào biển Đông
Đêm vượt biển, cuồng phong sóng vỗ
Từng thây người, lỗ chỗ dao đâm
Mẹ già gục chết lặng câm
Chồng nhìn trinh phụ lệ đầm đìa tuôn
Xác dân Việt trôi luồng biển cả
Thân hài nhi bụng cá vật vờ
Kêu Trời, Trời vẫn lặng tờ
Hỏi chim, chim vỗ cánh mờ mịt bay
Hồn ai ủ rũ sương mai
Trôi về cố quốc miệt mài máu tuôn

….

Ta ơi! Sao nặng chĩu hồn?
Bao mùa lá rụng, nỗi buồn chưa vơi…

Chu Tất Tiến, 19/3/2013.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét