Đêm hoang trôi trời đất Sài-Gòn
Vườn nhà ai thơm mùi hoa sứ
Dỗ-dành bao lần con tim
Con đường chợt dài cơn đau òa vỡ .
Những sáng mai thức dậy
Lẫn quất đâu đây giọng cười
Người còn đó mà tôi nào thấy
Sài-Gòn chết trôi trong tôi .
Bước chân và tháng ngày buồn
Chuyến xe đi về Chợ Lớn
Sầu xưa giăng kín Bến Thành
Đứng trước ngã ba
Sửng sốt nhìn bàn tay năm ngón .
Về chi đây xanh xao màu lá
Sài-Gòn xuôi trôi như mây trôi
Ra khơi xa mà lòng như đã
Tình-yêu xưa phụ rẩy nơi người .
Về chi đây sau mấy mươi năm
Đứng giữa Sài-Gòn đau đớn khóc
Hồn ai dật dờ một cỏi đi hoang
Trần-gian giờ thôi đã khác .
Quay lại Sài-Gòn cầm nhầm quá-khứ
Dấu-tích xưa trả lại hồn xưa
Mù lòa trên cao thập-tự
Chôn hạnh-phúc
quanh đây luống những bơ-phờ .
Tóc bạc trắng và phai nhạt tình
Tôi đứng bên sông Sài-Gòn làm con chim bói cá
Tôi lá cây xanh giờ đã vàng cành
Về đâu ơi Sài-Gòn phù-thủy .
Huy Uyên
(23-7-18)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét