Mưa ai đợi mà dỗi hờn đến thế
Ngọt, đắng, bùi ai gởi ở văn chương
Anh nói đi mà đi có người buồn
Em nói đừng mà sao đằm thắm quá
Nắng không ở nên hoa rơi từng cánh
Đêm vỗ về cho hương sắc bay xa
Lòng không khát, đôi môi còn khô rát
Vì đợi chờ nụ hôn đã hoang vu
Mưa đi mưa, dỗi hờn như con gái
Mà già kia trông đợi nữa làm gì
Sáu mươi năm ngọn đèn le loét khóc
Gió thu nào không thương tiếc đêm mơ
Mưa nữa đi như dòng châu hội ngộ
Ở trong lòng lữ khách đã ly hương
Mưa nữa đi cho đầy trong nhung nhớ
Núi rừng thơ, hương lúa dậy miên trường
Nguyệt-EmXưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét