PHÍM RỐI
Thì xem như vẫn còn người
tôi ngồi tự tạo cho tôi cuộc tình
tuyệt vời như ánh bình minh
chợt ...hoàng hôn bỗng trở mình...oằn tim
*
Thế là con chữ ...lung linh
trên thềm, phím rối loăng quăng ẩn từ
ngẩn người_ chạm trán suy tư
buồn qua cửa ải hư vô...phủ trùm
*
Mở toang cánh tủ dư hương
đặt lên cổ áo chiếc hôn ngậm ngùi
vẫn người làm trở trăn tôi
xưa _ giờ_cho đến ngày tôi xa trần
*
Không người_ tôi chỉ phù vân
một làn hương khói phù trầm huyễn như
làn hơi cổ tích vượt từ
phổi người cảm xúc _mượn thơ... cổi trần
đông hương
Friday, June 29, 2018
ƯỚC GÌ
Ước gì về được phương trời cũ
được lá và hoa đến đón mừng
như những ngày xưa chưa đổ vỡ
giọng cười người tôi gửi yêu thương
*
Ước gì còn lại mơ ngày ấy
những giấc bình an giữa vòng tay
hương ái chưa lần phai, chưa nhạt
trên áo ân tình cho đến nay
*
Ước gì sống lại đêm trăng biển
sống lại mùa Xuân của cuộc đời
uống lại tách trà thơm_ ngọt lịm
không đường nhưng đủ để môi say
*
Ước gì còn gặp giòng mưa ấm
cái nhìn trìu mến giữ cho tôi
mười ngón không rời nhau một khắc
bây giờ...tất cả...mất đâu rồi
*
Nước mắt loang trên giòng lưu niệm
không thể nào quên đến ngày cùng
mai lỡ tôi về xa đây lắm
linh hồn tôi vẫn mãi theo chân
đông hương
GÁNH ĐỜI
Con buồn dậy sớm đi buôn muối
dưới chợ_ tình yêu_ bán cuộc đời
buổi sáng, cuối khuya ngày chưa tuổi
mặt trời còn giấu nắng trong tay
*
Tôi cũng theo chân_ mua nước mắt
về tưới trên vồng hạnh phúc xưa
vùng đất đã cày từ thuở trước
đang cỏ vàng hoe bởi đợi chờ
*
Chợ vắng_ lưa thưa người qua lại
tôi vào quán_ gọi cốc café
chất đắng quấn bờ môi hoang dại
đường thêm mà muối vẫn đậm đà
*
Ngồi chán_ chấm ngón vào giọt cuối
ngoằn ngoèo vẽ đôi mắt tương tư
sơn lên tiền kiếp thiên nhai cũ
giọt bỗng loang thành một giấc mơ
*
Buổi chiều, chợ đã tan phiên nhóm
mình tôi lên thổ mộ đi về
chùm nắng sắp tàn không sưởi nổi
cái buồn_ cái lạnh_ cái trầm mê
đông hương
Tôi ví tôi_ giòng sông không bờ bến
xuôi cứ xuôi, theo con nước từ nguồn
trái tim tôi, chờ an lành bến đợi
đợi một mái chèo chở khách qua thăm
*
Cái yên bình của buổi trưa nắng lặng
cái ngây ngô của đôi mắt uẩn tình
vùng muôn kiếp chứa hồ mưa cảm hứng
dưới chân bờ thềm cũ xanh rêu rong
*
Từ sáng sớm đến khi hoàng hôn xuống
giấc mơ tôi len lỏi những con đường
quanh thành phố xưa _kinh đô triều Nguyễn
mà tôi là giòng Hương xưa...dễ thương
*
Đã có dạo ngủ yên vòng tay lạ
tóc phập phồng trên vai ấm tri âm
hơi thở nhẹ vờn môi chưa từng đã
ai chạm vào nên hương vẫn đài trang
*
Nay giòng xưa, tôi vẫn là người cũ
chờ mãi chờ_ào vỡ trái buồn vây
Angélus chiều ngân chuông Thiên Mụ
nhắm mắt cho mưa đồng tử vơi đầy...
đông hương
Ngày tháng nào chân nhanh hơn vó ngựa
qua đời tôi, để rươm rướm mắt buồn
và trên yên, chiến bào màu rừng núi
hương vô tình thoảng lại bóng Trường Sơn
*
Hình như đã ngàn thiên thu đọng lắng
càng đậm sâu, càng khẳm tim hoàng triều
M 16 nhắm ngay hồng tâm...bắn
đạn: cánh lan rừng_ cung cấm nghiêng xiêu
*
Rồi bốn mấy Thu về...sơn tóc trắng
chiến bào xưa trong đồng tử... lưu hoài
chưa lần nào nhạt đi màu mị mộng
khi đêm về...nghe vó ngựa ...đâu đây
*
Tôi cứ thế _buồn vui cùng thời cuộc
mỗi bốn mùa, thắp nến nhớ hình dung
hồn tôi đã chôn sâu một dư ảnh
vó ngựa qua...tiếng sát...sát hào hùng
*
Tâm sự này viết tặng cho cô bạn
hắn cũng là thuộc giòng dõi Huế thương
cùng mang bệnh tôn thờ màu kỷ niệm
Hắn...Người xưa...tôi mê Áo Hoa Rừng.
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét