Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Một thời của chúng tôi - Thơ Noài Nguyễn



Chúng tôi sinh giữa thế kỷ hai mươi 
Mười chín hai mươi, chưa kịp thành người 
Nhưng biết bổn phận công dân một nước 
Ngâm khúc Kinh Kha, vẫn nhoẻn miệng cười… 

Bọn chúng tôi sinh ra thời bom đạn 
Cha chưa về, con tiếp tục hành trang… 
Vào quân ngũ, dáng học trò ngơ ngác 
Ra chiến trường vẫn một bóng hình mang… 

Bọn chúng tôi có một thời như thế! 
Rời quân trường đi khắp nẻo đường quê 
Ba-lô chứa những bài thơ dang dở 
Đánh trận xong mong sống sót trở về. 

Chúng tôi ra trận chẳng màng khanh tướng 
Nhủ trong lòng chiến đấu giữ quê hương 
Giữa hai trận đánh, nằm ngâm thơ cổ… 
Đời chinh nhân, thời… túy ngọa sa trường… 

Ra trận như dạo chơi vào thiên cổ 
Chiếc poncho thay cho một nấm mồ 
Trận đánh đầu tiên còn run lẩy bẩy 
Vài lần sau đã đáng mặt giang hồ… 

Hai mươi năm, ai gây họa binh đao 
Để bảy ngàn đêm mắt mẹ lệ trào 
Bao lớp trẻ lớn lên vào trận mạc 
Bao thịt xương vùi lấp dưới chiến hào. 

Ai gây tương tàn cốt nhục đệ huynh 
Bom đạn ngày đêm đổ xuống quê mình 
Ai gây thù hận sắc màu chủ nghĩa 
Anh em giết nhau chẳng xót thương tình? 

Hai mươi năm mẹ vẫn thức chập chờn 
Từng khuya trông chớp lửa dãy Trường Sơn 
Nghe quặn thắt, thương chồng con ra trận 
Trống tàn canh hồn nặng trĩu tủi hờn. 

Tan cuộc chiến, chúng tôi theo vận nước. 
Thành tàn binh, lầm lũi giữa phố phường 
Gươm súng gãy, nay thành bên thua cuộc 
Hoài niệm xưa gửi lại chốn sa trường. 

Thương bè bạn thân vùi theo cát bụi 
Bốn ba năm, nhớ đến chợt ngậm ngùi 
Lũ chúng tôi ngày xưa, thành kỷ niệm 
Tháng tư về, chẳng thấy một ngày vui … 

Hoài Nguyễn - 27/3/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét