Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

Chùm Thơ Đông Hương



Buồn như mùa nắng tháng Ba
về đây mói hiểu lòng ta bấy giờ
tuyến đường dài tận hư vô
chạm trên sương khói hai bờ môi ngoan
*
Buồn như những chiếc lá vàng
chưa qua Thu đã vội vàng lìa cây
giữa vời vợi Hạ hồng say
lặng nghe cánh thép giải bày trên cao
*
Buồn như một đoạn kinh cầu
buổi chiều Thiên Mụ ngân sầu hoàng hôn
cánh chao nghiêng lạc Ngọ Môn
ngạc nhiên Huế lại bềnh bồng trầm tư
*
Làm răng giải thích bây chừ
tim đang nắm cả giấc mơ Hoàng Triều
ai xa cũng nhớ Huế nhiều
lọ là Tôn Nữ _ trăm chiều vấn vương
*
Buồn như mất dấu cố hương
con đường cũ_cánh phượng hồng _ve ran
Huế khi mô cũng rứa anh
ờ mô cũng thấy mong manh tâm hồn
*
Buồn như núi Ngự_ sông Hương
một lần gặp gỡ_ đủ thương nguyên đời
nón bài thơ_ tà tím bay
giòng xưa nhầm thoáng mây trôi_ bóng Người
*
Nao nao bến cũ bồi hồi
Buồn như Vỹ Dạ trăng soi... một mình...

đông hương

LỠ KHÔNG BỐN MÙA


Nếu một ngày nào trời không còn mùa Xuân
biết gió có  đùa trên tóc ngoan trổ mã
khi mai sáng cũng vô tình như thiên hạ
anh có dành riêng em hai mùaThu_Đông?
*
Em hỏi vậy thôi,vì tình anh là vĩnh cửu
ở cõi ngoại trần, biên giới tận hư vô
đời trong veo như nắng không sương mù
và tiếng gió lời ru nỗi buồn nỗi nhớ

*
Đêm hôm qua khi về,  gõ thiên tình sử
cổ tích xưa tri ngộ Bá Nha _Tử Kỳ
cảm xúc đầy trên giấy, ngòi mực mê si
chữ nghĩa lạc trong vô cùng ...bay mãi
*
Nhón  tám nhành gầy theo phím thơ  huyền thoại
gửi bức tâm thư đi suốt đến cuối đời
em đợi anh về khoá van thác sầu rơi
chờ giọt nắng cuối ngày hong tóc trắng
*
Nếu một ngày không mùa Thu Đông_ Xuân Hạ
con đường thời gian hoa cỏ võ vàng dần
ai ở đó mà lo tiếp đón kẻ tha hương
xây tổ gọi chim về cho côi đơn khỏi mọc

đông hương

TỪ KBC THƯ VIẾT VỘI...


Thìa hớn hở quấy tròn trong cốc đắng
nghe gió mênh mang, nhớ nắng Hạ Lào
Đức Cơ, Pleime...Chu Pao...Phú Bổn...
bạt ngàn Chu Prong...Ia Drang...Cheo Reo
*
Em nhắm mắt, lời thư xưa nguyên nhớ
phong bì ngả vàng, góc rách con tem
KBC...viết vội cho em dăm chữ
balô làm bàn, ánh sáng tàn trăng
*
Đó, em đó, người anh thương bé nhỏ
sáng sáng chờ người đưa thư bấm chuông
ngày không thư...phổi phập phồng ...lo sợ
lỡ ngày thư báo tử...chắc em khùng !
*
Tiếng súng nghe ngày cứ gần đâu đó
Đại bác gầm gừ...thành phố hoang mang
đêm ngoại ô hoả châu: hoa đăng rỡ
anh chiền trường nào...mai có ...khăn tang ?

*******
Tin thật buồn ! Kỷ vật người mang lại
cầm đưa em thư khô máu...thẻ bài
_Anh thảo vội, được tin di chuyển gấp
mật lịnh nên không thể cho em hay.
*
Chuyến này xem như nhất sinh, tử thập
đời Lính mà, sống chết chì gang tay
mong may Trời còn chót thương hai đứa
thì đạn thù sẽ lệch đích em ơi
*
Thẻ bài máu em vẫn mang trên cổ
cờ phủ anh làm chăn đắp em chừ
áo hoa rừng đầy hương anh làm gối
như anh còn cạnh em mỗi đêm thôi

***

Thìa chợt thấy khóe quanh tròng giọt mặn
dừng quấy tròn, im thít sẻ chia em
đắng với mặn, hoà nhau ra chiếc bóng...
khó mà tan, mà rã đến... ngày cùng.

đông hương

HƠI THU



Đã lãng đãng hơi Thu gờn gợn nhẹ
trên núi xa mây về ngủ, chiều rồi
hương mùa Hạ chúm chím môi, mắc cỡ
áo sống còn nút mở cửa thiên thai
*
Gió lúc nổi, lúc chìm, gấp cánh mỏi
ôm góc tường soi nhan sắc hồ sen
chỉ một khắc, giữa vài giây ngắn ngủi
ngược cánh về trang điểm mị tư riêng
*
Giữa đường bay, lạc loài dăm cánh mộng
bay tìm Xuân,  dù Hạ mới qua đời
vườn nhân thế, phiến phiên màu đồng gặt
tôi, con sâu buồn, sẽ bướm một mai?
*
Hong nắng cũ, sẽ mùa Đông dài lắm
để người về trêu ghẹo sắc son tôi
_Da thịt em dễ thương và mòi mặn
tuyệt vời nên thiên sứ lại ...bỏ trời

đông hương

NGHĨA TRANG LỘNG GIÓ


Viết gửi cho anh, người xưa Biệt Động
bốn mấy năm rồi, tình vẫn nguyên tim
chưa phút giây nào, anh không trong mộng
( anh vẫn bên em_vòng tay dành mình...) 
*
Thời gian chết_nhưng anh không hề chết
em ngồi đây, hiu quạnh một đời người
( tiếng rít Skyraider, B52 phi pháo
bãi đáp X_Rây...đẫm máu Albany...)
*
Có là thiên thu_ chỉ là tạm biệt
Sát_Sát hào hùng_mới đó...hôm qua
( một khắc nhớ em trong hào chờ địch
thèm điếu Capstan, nụ hôn mặn mà...)
*
Những kỷ niệm này, ít quên, nhiều nhớ
ngọn đồi Chu Pao...Thung Lũng Tử Thần...
những lá thư về, từ Khu Bưu Chính
chỉ anh không về, ở lại Ia -Drang
***

Em lên thăm anh, nghĩa trang lộng gió
làn khói hương quanh bia mộ ảnh người
thì thầm với anh tình yêu nỗi nhớ
tim vẫn đầy buồn, ôm mộ ...ngỡ anh
*
Có là thiên thu chỉ lời tạm biệt
mai em sẽ lên...và mình.... hôn nhau

đông hương

CÒ TRẮNG QUÊ HƯƠNG


Mùa trở gió biến em con cò trắng
trên đồng xanh, lúa mạ vờn cuối trời
ở xa lắc, thấm thía từng khoảng lặng
ngư ông về, tôm cá nhảy loi choi...
*
Em cò trắng, trên cánh đồng xứ lạ
chỉ lúa mì, bo bo, hoa hướng dương
đồng luzerne, thẩn thờ đàn saó đá
dừng cánh bay, tìm hạt thóc quê hương
*
Làm chi còn tuổi thơ trên lưng nghé
trẻ bây giờ, game, Net, với truyền hình
dù nhiều sông , mô tự do câu cá
phải nọ, này..không như ở quê mình
*
Mẹ về chợ, không cá tràu, cá bống
toàn thịt thà, tôm đông lạnh...phô ma
chẳng rau muống, bí bầu, không mướp đắng
thèm_ phải vào chợ Việt, lại nhà xa
*
Nhớ lũy tre đầu làng, cây trứng cá
cây soan buồn mang tên đẹp sầu đông
tuổi ô mai nhảy còncò, bắn ná
thèm me chua, sấu, mận, hạt phượng hồng

Chiều hớn hở, tan trường, lưng lửng đói
chạy cho mau hái xoài, ổi trong vườn
chi cũng háu, chi cũng ngon tuối ấy
khói cơm chiều chị đang thổi nồi cơm

Ghé xuống bếp, soong cá ngừ xơ mít
mắm ruốt kho ăn với vả ...ui trời
món canh tôm với ổ qua đăng đắng
rứa mà thèm, nước miếng ứa trên môi
*
Em cò trắng, xa tít xa kỷ niệm
tuy vẫn đầy rương ký ức tuổi thơ
chạy tắm mưa, tuổi lên mười, mô biết
khoe ngực trần thẳng đuột, ốt dột chưa
*
Em cò trắng, lụt xăn quần, lội ruộng
bắt cá trê, theo anh thổi ống đồng
bắt chuồn chuồn đem về cho cắn rún
để biết bơi, ngu thiệt...rứa mà tin
*
Còn nhiều lắm, viết cho anh có thế
anh bây chừ cũng trộng tuổi như em
anh lại là Cựu Chiến Binh một thuở
thương cách chi, hoài ức vẫn không sờn
*
Vài ngàn cây số thôi nhưng khó lắm
biết ngày nào tìm đến gặp nhau không?
chừ nhớ nhau, cứ tìm nhau qua mạng
đừng cố nhân...cò trắng sẽ ...rất buồn

đông hương
  

KHUNG TRỜI XƯA


Mở vòng ngoặc của khung trời xưa cũ
có núi đồi trùng điệp dãy Trường Sơn
bốn ba năm, giật mình, đêm khó ngủ
anh chừ nơi đâu? trời anh ở có em không?
*
Nhà giờ cạnh một phi trường quốc tế
máy bay lên, máy bay xuống suốt ngày
tiếng động cơ, cái đuôi mây trắng xoá
tim em lại chùng...lòng chưa đủ tịnh, còn ngây
*
Tháng Mười Một, theo bạn đi tảo mộ
nhưng nghĩa trang không mộ những anh hùng
không tên Lính Cọng Hoà trên bia đá
chẳng ai là người đã hy sinh vì quê hương
*
Không thể quên _dù một giây, một khắc
vì máy bay quân sự vẫn rền trời
nhà thật gần bãi bay cho lính tập
em hay đứng nhìn bộ quân phục rằn ri
*
Nhớ Cù Hanh, rồi An Khê, An Lão
Buprang, đèo Quốc Lộ 14 B
anh có lúc hành quân qua Núi Lửa
lúc tung trời Dorris với trực thăng C&C...
....
Chừ nghe pháo nổ,_đì đùng pháo Tết
bao vui _buồn giành nhau quật vào tim
quân phục Hoa Rừng giờ màu cứt ngựa
chiếc Mũ Nâu BĐQ bằng cái nón cối...vô duyên

đông hương

TUYỆT VỌNG


Gắng hàn gắn cho khung tình đừng sập 
để mỗi ngày nhìn dấu cũ ngang qua
nhớ mãi nhớ, sợ mong manh bụi lấp
và thời gian đừng để mắt nhạt nhoà
*
Tôi rất hiểu_ khi xa người... mới rõ
trái cấm đang vàng võ vỏ da đời
phía trong sâu, vũng buồn vui trăn trở
đáu đau hồn, hụt hẫng và đơn côi
*
Mai mốt lại lết về đường từng nhớ
góc tận cùng chơi với lắm , và xa
biết có thể hay là không có thể
niềm tin yêu đã rơi mất bao giờ,
*
Muốn quày lại tìm chân trời nồng ấm
có vòng tay ôm tôi suốt trọn đời
trong một phút dỗi hờn, tôi dấm dẳng
tuy tim đau, tôi từ chối tim người
*
Giờ chắc muộn, tôi trở về đơn độc
đi bên lề cuộc tình đẹp ngày xưa
tôi trắng tay, tim nghèo và xơ xác
lỡ mất rồi, chỉ nước mắt... đong đưa

đông hương

NHƯ LÀ HUYỀN THOẠI


Y như thuở anh về trong tiền kiếp
đường có dài đầy mưa nắng chờ em
vẫn mong đợi âm vang qua lần lượt
trong không gian di chuyển chậm muôn vàn
*
Trăm năm đã bao mùa chưa được sống
Những Thu Đông_Xuân Hạ đến ngập ngừng
em ngồi đó, tưởng tượng và bất động
sợ huyễn như biến mất giữa vô thường
*
Ngàn sợi mộng đong đưa theo võng gió
có chút buồn len lén chiếm cơn mơ
giật mình dậy, chồm nghe mưa mắt vỡ
có gì đâu, chỉ hơi thở... không đều...
*
Như em tả anh trong thơ bình dị
rằng giữa mình duyên nợ đã buột nhau
bằng tơ hồng, nhìn mong manh , dễ đứt
nhưng thử đi, em đã thử nhiều lần
*
Hy hữu thật, ngỡ chỉ là huyền thoại
gặp trong đêm sôi động gió hoang đường
như chuyện cổ tích liêu trai chí dị
Anh nghĩ sao thức dậy sợi còn vương?

đông hương
  

MỘT MAI VÔ THƯỜNG


Một mai đời trở vô thường
ông trăng khuấy rộn quãng đường ổng đi
đám sao nhìn, lặng nghĩ gì 
thấy tim trầm mặc, về_đi nhịp nhàu
*
Một mai thấy nổi ngày sau 
thuở là con ngáo vêu vao cảm tình
con bà nó, sợ_làm thinh
để thiên hạ quở là mình...ơ...ngu
*
Đời tôi đầy dẫy sa mù
trái tim ngược nhịp, thiên thu bốc đồng
mở toang cánh cửa ngực trần
như xa xưa ấy tâm hồn chưa hư
*
Níu xin ai có thừa dư
cho vài giọt đỏ sống vừa vặn tim
nếu mai đời đã vô phương
cứu_đành gục chết khỏi phiền hà ai
*
A Di Đà, niệm từng ngày
yên thân dưới mộ, di hài bụi tro
gió lần tràng hạt giùm cho...

đông hương

ĐỈNH VÔ THƯỜNG


Làm sao đến đỉnh vô thường
thời gian _điạ điểm_con đường mang tên?
khật khờ như mảnh trăng non
phiêu linh bằng cánh vạc đêm  thăng trầm
*
Hạ _Xuân_Thu rồi lại Đông
quay mòng điệu hạnh lông bông ngõ về
cánh rừng trăm nỗi nhiêu khê
toàn gai góc lạ, u mê buông màn
*
Làm sao, mà làm sao hơn
bên kia thành phố đèn mòn mỏi đêm
cứ khuya nghe giộng chuông thiêng
cõi ngoài biên giới không tên , bạt ngàn
*
Làm sao đến được cửa hồn
mở luôn bốn phía, quấn tròn chân duyên
Châu _ Trần một hớp tửu tiên
thế là say_ tỉnh trường miên một đời
*
Làm sao ghé quán mặt trời
chung vui với những con người E_T?

đông hương

THÀNH PHỐ NGỦ QUÊN


Sáng bước qua thành phố còn ngái ngủ
công viên buồn, tượng đá cũng không vui
gió la đà bên chân đàn sẻ cũ
trời oằn mây, như có vẻ sầu đời
*
Chim lầm lũi, phân vân từng bước một
có phải mùa Hạ chết, cỏ để tang
mười giờ sáng, nắng lõa thể, ốt dột
chưa tung chăn, sợ gió ghẹo... dị òm
*
Tôi vội vã, lòng như ngây như dại
lối đi _về ngày xưa vẫn còn đây
nhớ_quên chi, và ai, không nhớ nổi
lục trong hồn_mù tịt đang bao vây
*
Công viên này, cổng ra _vào hai ngã
bên nào đây, con nhớ cũng ngợ ngàng
cứ lừng khừng, nhìn phố với mắt lạ
con câu què thôi lúp xúp theo chân
*
Tôi đứng đợi chuyến tram, mưa bỗng chợt
kéo ướt về, lất phất hạt lưa thưa
đủ thấm lạnh trên tóc vừa trở bạc
thấm luôn qua màn hơi thở sa mù

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét