Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2018

Chùm Thơ ĐỖ BÌNH

MƯA PARIS 

  Mưa Paris giọt buồn rơi thánh thót 
Cơn mây chiều giăng nỗi nhớ quê hương. 
Thu đến sớm lá hôm qua vàng vọt, 
Gió nửa khuya rụng nhiều chiếc bên đường! 
Mưa mãi dột trên phận nghèo rách tả, 
Lên mảnh đời phiêu bạt trắng ước mơ! 
Tháp Effel lặng yên hồn ta ngả, 
Khải Hoàn Môn quen những gót ơ thờ! 
Mưa trút nước Paris nhòa phong cảnh, 
Trời vào thu gía buốt tiết mùa đông. 
Trong quán ấm điếu thuốc tàn vẫn lạnh 
Ngoài công viên rét mướt mấy nụ hồng! 
Mưa thổn thức ôm nỗi lòng phố Huế 
Nhìn sông Seine mà ngỡ nưuớc sông Hương 
Đây thành quách vết thời gian trầm phế, 
Thời hoàng kim ôi một thoáng vô thường! 
Mưa Hà Nội bỗng chợp chờn lối ngõ 
Phố cổ xưa màu sắc lẫn Paris. 
Đã lâu lắm quên mùa xuân tuổi nhỏ, 
Chưa một lần về lại chốn ra đi! 
Mưa rả rích Paris càng thơ mộng 
Thương Sài Gòn mưa ngập lối nhà em. 
Lá me rơi con dường tình gió lộng, 
Áo em bay thơ một thuở say mèm! 
Rượu không uống mà hồn ta bỏng cháy 
Chút tình quê nào ai hiểu lòng ta! 
Sông uấn khúc ngược hai dòng vẫn chảy, 
Đời quanh co, mưa vỡ trên phím ngà! 
 
 
C HIÊM BAO

Có chiếc lá, gío cuốn bay, bay mãi…
Để rừng xanh vọng tiếng nấc nhớ mong
Xuân năm xưa hình như không trở lại?!
Về bến mơ sao lành lạnh bên lòng!

NGÀY TRÔI

Tha hương nhớ nước sầu tê tái
Nhìn áng mây trôi bỗng thở dài. 
Lặng lẽ mùa đi nào giữ được
Thương quê  góc phố cánh hoa phai!
 
EM CÒN TRONG THƠ

(Có phải em là quê hương!)
Đêm buồn nhìn lá thu rơi 
Sương giăng đầy lối một đời tìm nhau!
Thời gian lặng lẽ phai màu
Về dòng sông cũ nghe sầu mênh mông!
Tình em vỗ cánh phiêu bồng
Chờ nhau hóa đá hư không bến bờ!
Yêu em viết mấy vần thơ
Xót xa trăng mộng thẫn thờ bến mê!
Mưa buồn dạo khúc tình thơ
Giọt sầu nhỏ xuống hoen bờ ái ân!
Gọi tên em biết bao lần 
Đường khuya giá buốt xoay vần trầm mê!
Theo em quên nẻo đường về
Hương xưa còn mộng lời thề gió bay!
Lá rơi làm buốt trăng gầy
Em theo vào mộng tháng ngày thành thơ.

Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét