Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018

MỘT MÌNH TRÊN CĂN GÁC - Thơ HUY VĂN



" Chiều cuối tuần, tha phương, căn gác nhỏ
Ly rượu đầy ...làm sao cạn chiều nay " (*)
Bên song thưa, nhìn nắng nhạt chân mây
chạnh lòng nhớ dốc xưa, đồi núi cũ.

Mùa viên tịch ươm nỗi buồn cô phụ
Lá lìa cành tô đậm nét vàng phai
Ai nhớ ai trong đêm vắng, canh dài
cho mắt ngọc cũng nhòa thêm dư lệ?!

Nhìn đời trôi theo mưa nguồn, chớp bể
mà thương sao những ngày tháng viễn hoài!
Người truân chuyên theo phù thế trần ai
và nhân ảnh cũng nhòa theo mây khói!

Chuyến về xuôi lời yêu chưa kịp nói
đã mịt mờ như sương lạnh ban mai
Tình chưa trao mà sao vội ngắn, dài
những sướt mướt trên lối về lá rụng!?

Trên viễn phố nhìn ngàn mây lơ lững
chạnh nhớ xưa Thu nhạt nắng ven đồi
Nửa vòng quay trái đất! Cũng đành...thôi!
Em cuối đất, tôi cùng trời phiêu bạt.

Chiều cuối tuần, một mình trên căn gác
Bâng khuâng hồn, sóng sánh rượu tràn ly
Cô đơn như ngày đó, lúc phân kỳ
Nhìn lá úa, riêng mình ta...đối bóng!
HUY VĂN
(*) Thơ KIM CÚC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét