Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018

GIỌT BUỒN - Chùm Thơ Mặc Khách



GIỌT  BUỒN
( Chiếntranh_Ngụctù)

Anh vắt trong tim những giọt buồn
Viết nên tình sử gửi về Em
Nếu mai  xa cách đời đôi ngã
Em hỡi đừng quên, một chút lòng !

Đây, xác tù với  manh chiếu rách
Chiều lạnh lùng hiu quạnh âm  u
Đời nghiệt ngã trôi theo vận nước
Giữ lòng son sống mãi nghìn thu

Anh gữi Em  người tình còn lại
Nỗi khổ đau góp nhặt từng ngày
Anh chỉ còn  Em là điểm tựa
Những  buồn vui khoảnh khắc hôm nay

Anh đứng lặng, trào dâng nước mắt
Hòang hôn buồn tím cả không gian
Tiếc nhớ tuổi xanh, hồn thơ thẩn
Chiều bơ vơ nhớ mãi bóng nàng !

MẶCKHÁCH
 (Rừng Tràm 1978 )

 XIN ĐỪNG GỌI…
  (ChiếnTranh__NgụcTù)

Đừng gọi Anh là người yêu bất tận
Là người tình tuyệt diệu đỉnh si mê
Cho tủi buồn, niềm đau xót kéo lê
Mà hãy gọi là _ Tù nhân xa lạ !

 Em thấy đó xác thân anh tàn tạ
Áo sình lầy quần rách nát che thân
Bước chân đi xeo vẹo giữa tử thần
Mưa buốt lạnh từng cơn hiu hắt nắng

 Hãyxa anh như nếm nhầm vị đắng
Hãy xa anh để lãng tránh u buồn
Hãy xa anh cho nhẹ bớt linh hồn
Đau khổ đó để mình anh cam chịu

 Thôi hết rồi một tình yêu tuyệt diệu
Hết cả rồi những náo nức khát khao
Ước vọng thừơng sao chuốc lắm thương đau
Đau khổ quá hồn rã rời ngơ ngác

 Ta lặng yên mặc cho lòng tan nát
Dù yêu Em với tất cả chân tình
Anh yêu Em nhưng chợt nhớ phận mình
Tù nhân đó ! Ôi buồn cho thân phận

MĂC KHÁCH (U Minh-1977 )

HỐI  HẬN

Trong kẽm gai,lòng ưu tư trầm mặc
Nghe thời gian xâu xé nát tâm cang
Nghe nhớ thương, thương nhớ đến vô vàn
Nhung nhớ quá biết bao giờ gặp gỡ

Thôi hết rồi còn chi đâu mơ ước
Thân phận Tù làm sao có  ước mơ
Rừng hoang vu đây gian  khổ đợi chờ
Ta chết mất bởi Trần gian hiểm độc

Bao quanh ta tòan đắm say ẩn hiện
Từng đêm buồn hồn lạc lõng bơ vơ
Biết làm sao ta cứ mãi dại khờ
Ta đánh mất những ngày vui tuổi trẻ

Nếu biết trước hôm nay thì anh sẽ
Giả từ Em, chào thành phố Tây đô
Anh sẽ đi vẫn nhớ mãi trong lòng
  Em đó dư âm còn vang vọng !

MẶC KHÁCH (1978)

VỀ  ĐÂU ?

Ta về từ cõi Tù đày
Tuổi xanh còn vết hao gầy đau thương
Ngỡ ngàng im vắng lạ thường
Mưa rơi run rẩy phố phường xác xơ

Ta về chẳng có ai chờ
Bước đi lạc lõng giấc mơ héo sầu
Quẩn quanh chẳng  biết về đâu
Lòng người xa lạ nỗi đau ngút ngàn

Ngập ngừng giữa phố điêu tàn
Màn đêm khép kín vội vàng lãng quên
Giữa khuya gió lạnh mưa đêm
Nửa mê nửa tỉnh ngỡ Em bên đường !

Ta về nhặt nốt đau thương
Cô đơn vây kín buồn vương ngập lòng !

MĂC KHÁCH

XIN ĐỪNG GỌI…
  (ChiếnTranh__NgụcTù)

Đừng gọi Anh là người yêu bất tận
Là người tình tuyệt diệu đỉnh si mê
Cho  tủi buồn , niềm đau xót kéo lê
Mà hãy gọi là _ Tù nhân xa lạ !

 Em thấy đó xác thân  anh tàn tạ
Áo sình lầy quần rách nát che thân
Bước chân đi xeo vẹo giữa tử thần
Mưa buốt lạnh từng cơn hiu hắt nắng

 Hãy xa anh như nếm nhầm vị đắng
Hãy xa anh để  lãng tránh u buồn
Hãy xa anh cho nhẹ bớt linh hồn
Đau khổ đó để mình anh cam chịu

 Thôi hết rồi  một tình yêu tuyệt diệu
Hết cả rồi những náo nức khát khao
Ước vọng thừơng sao chuốc lắm thương đau
Đau khổ quá hồn  rã rời ngơ ngác

 Ta lặng yên mặc cho lòng  tan nát
Dù yêu Em với tất cả chân tình
Anh  yêu Em nhưng chợt nhớ phận mình
Tù nhân đó ! Ôi buồn cho thân phận !


MĂC KHÁCH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét