Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2019

Chùm Thơ Đông Hương Tôn Nữ

GIÒNG SÔNG NẮNG


Buổi sáng lênh đênh giòng sông nắng
giọt sương chợt tỉnh_bay lên cao
khói sớm không quen chân chạm lạnh
chầm chậm giữa giòng_nối gót nhau
*
Vườn cỏ nhũn vàng từ tháng cuối
lạnh nhiều nên khuya đắp chăn bông
một lớp giá dày như màu muối
trắng cả nguyên vườn đang lập đông
*
Mở rộng thả hồn bay cuồng mộng
làm sao níu lại thuở chưa buồn
quay ngược thời gian_còn anh cạnh
và em chưa khoác cánh phiêu bồng
*
Trời ạ, một chút yêu thương đó
đủ làm sưởi ấm những lời thơ
Anh xa _nguyên cả tinh cầu vỡ
giòng lũ phù sa lở đôi bờ
*
Trời biết em buồn nên thả nắng
xuống đời về vỗ trái tim đau
thăng trầm những nhịp không thể thắng
chịu thôi_nên nắng cũng... nhạt màu

đông hương

CHIỀU THÁNG CHẠP


Chiều tháng Chạp...Anh không còn về nữa
Huế rất buồn_phùn lạnh ướt hồn em
Nắng giòng Hương ảo mờ qua sa trắng
buốt giá về xuyên thấm sâu đáy tim

Chiều tháng Chạp...tóc mười lăm trở bạc
nón bài thơ nghiêng xuống phía bên sầu
hai vạt áo thẩn thờ im dưới gió
bóng in giòng một đôi mắt lỏm sâu
*
Chiều tháng Chạp...qua Đông Ba nhận bánh
những đòn dài_đòn vuông cũng buồn tênh
Tết sắp tới, bốn mươi lần hăm bốn
hồn Anh mô, xác... đại lộ kinh hoàng
*
Chiều tháng Chạp, bao năm đi_rồi đến
áo hoa rừng hăng thuốc súng trên vai
em ngày xếp_đêm mở ôm vào ngực
nước mắt nhoà, nóng hổi giữa lòng tay...
*
Chiều tháng Chạp...năm...tháng...không ưng nhớ
thuở yêu anh...nay đã ngoại lục tuần
vẫn đơn độc một mình_tim tan vỡ
mỗi khi nhìn nón sắt lủng treo tường
*
Chiều tháng Chạp...lân la tìm hoài niệm
đây...cờ vàng hôm liệm phủ nôi anh
em không ưa tiếng " quan tàỉ", buồn lắm
môi em run...cúi xuống...lần cuối cùng
*
Chiều tháng Chạp...còn bao chiều tháng Chạp?
hẹn cùng anh...uống hớp rượu ...tương phùng!

đông hương

NẮNG ƠI !


Em ngồi ương hột nắng hanh
xin mưa đừng xuống làm xanh cỏ buồn
thuận tay tưới nước yêu thương
nắng ơi, mau lớn để hồng má em
*
Nhắm chừng trên cõi mông mênh
vườn thiên nhai cũ chắc anh ít về
cổng trời anh đóng từ khi
chia tay nhau_cũng_thiên thu...có dường
*
Em buồn, bóc hạt nắng hồng
mở toang sâu kín xem còn tình nhau
sao Giêng mà ngỡ mùa Ngâu
cứ mưa tầm tả ướt nhàu...mi cay 

đông hương


Đâm đau những hạt mưa trời
khi không cảm xúc xưa vời Pleiku
mới Giêng mô đã mùa Ngâu
rứa mà vẫn chuyện Trần Châu viễn tầm
*
Suy ra mới hiểu tim lầm
dư hương tấm áo hoa rừng chưa phai
Người đâu còn_sao môi say
nụ hôn Lính trận còn ngây trong hồn
*
Bao năm dài nức nở đêm
giấc không tròn nữa _chẳng mong ai về
một mình thui thủi trong mê
giày Saut_nón sắt_ba lô _thư người
*
Đợi chờ đến tóc bạc rồi
mùa chinh chiến cũng xa vời nhiều năm
yêu thương cũ vẫn vuông tròn
và hoài kỷ vẫn là nguồn sống em

*****

Nếu Người ngủ lại chiến trường
dù buồn em vẫn khăn tang trọn đời
có dè mình vẫn đơn côi
anh giờ hạnh phúc bên người vợ yêu
*
Gặp anh trong quán...một chiều
vợ anh nhan sắc ỹ miều, hai con
trời ơi! cay đắng trong lòng
khi anh đến cạnh:_Cô dùng nước chi?
*
Trả tiền, đứng dậy ra đi
thế là hết_chuyến về tìm người thương
trong sac em, áo hoa rừng
 bằng lăng khô, viên đạn đồng ...quà anh
*
Thì thôi, có nợ không duyên
em xin cầu chúc an lành đời anh
Tết về, hạnh phúc trăm năm
gửi anh hôn gió...chiếc hôn cuối cùng...
*
Em đi_vẫn nhớ Kontum
thương Pleiku _những đoạn đường hành quân
và Anh cho đến... phút cùng...

đông hương


Nguyên tối ngày nhìn mùa mưa đi qua
giọt lả chả_chắc lòng trời buồn lắm
ơ hay nhỉ, mắt tôi sâu thăm thẳm
lỗi vu vơ nhớ gậm nhấm đến khờ
*
Cơn mưa cũ và lòng tôi chả mới
cứ rứt ray _cuồn cuộn sóng cuộc đời
hạnh phúc chết nên thời gian không đợi
cho nắng hồng hâm lại lửa tim tôi
*
Mùa mưa đi qua, nhạt nhoà hương tóc
giọt tần ngần muốn về vỗ cho vơi
đừng để lạnh hà khắc tim_dỗ ngọt
_mai Xuân về tô em thắm hồng môi
*
Xiêm y mỏng, phai phôi hơi thở nhẹ
thêm mưa qua, lạnh thẩm thấu tâm hồn
bầu ngực tức tưởi phập phồng muốn vỡ
suốt nguyên mùa bóng lẻ... dưới tàn trăng
*
Mùa mất anh, đúng mùa mưa đi qua
hạt đơn giản rơi trên đường về cũ
nhìn bong bóng chân vui vui luân vũ
mặc kệ một người đang giủ áo niềm đau

đông hương

EM BỎ LÀM THƠ


Chắc nay mai em sẽ bỏ làm thơ
khỏi bứt rứt những vu vơ chờ đợi
khỏi quấn quýt với mỏng manh diệu vợi
cõi thiên nhai hạnh phúc đã đổi bờ
*
Bỏ làm thơ cho chóng vánh quên anh
từng con chữ cứ chích châm đau nhức
đáy sâu tim những lúc ngồi thao thức
rủ con buồn về đối ẩm thâu đêm
*
Em sẽ xoá hết tâm tình trên phím
với giọt ngà và mảnh giẻ triền môi
em xẻ dọc tâm hồn ra thành bốn
ba cho anh_phần còn lại trả đời
*
Bỏ làm thơ, xé tan tành vở thảo
đổ mực loang nguyên màu tím pha lê
giọt muối mặn trắng màu trời huyễn ảo
thuở xa xưa chờ bước thơ anh về
*
Bỏ làm thơ_để đừng thương anh nữa
thả buông xuôi giòng cảm xúc cuối cùng
ngồi đàn lại nhạc phổ thơ anh cũ
(tiếng đàn buồn:_Anh quên được em không ? )
*
Em bỏ thơ, lên rừng làm phiến đá
nơi buổi chiều trăng hay xuống bình thơ
khề khà tửu ướp men nồng Xuân lá
tìm giấc hoang chơi... để giết... cuộc chờ

đông hương

THƯƠNG ANH_NGƯỜI LÍNH " Bị Đời Quên "


Gửi người ngon giấc miên trường
chiếc hôn trên ảnh anh_người hùng oai
tiếng Sát...Sát còn đâu đây
của đoàn trai trẻ nặng vai sơn hà
*
Em về thăm lại quê nhà
cố hương đã nửa đời xa ngàn trùng
chưa hề ngày biết chiến tranh
chưa lần được gặp các anh bao giờ...

Bốn ba năm sống trong mơ
mìn playmore...đại bác... gầm gừ qua thư
Hạ Lào...Pleime...DakTo
Thanh An...Lệ Ngọc...Pleiku...Sa Huỳnh...
*
Vết chân đại náo chiến trường
đoàn quân dưới nắng, nặng chùng đôi vai
...bỗng dưng tình đến một ngày
em chưa kịp hiểu...đã ngồi thương mong
*
Thương anh, mến áo hoa rừng
giày Saut, nón sắt...võng ...mùng poncho
thương anh chỉ biết đợi chờ
địa cầu nửa quả, khi mô hẹn thề
*
Em chờ ...sợ chỉ giấc mê
làm răng quen được mà lê thê buồn
ngỡ thương cũng để trong lòng
may ra trời định cho mình gặp anh
..............
Nào ngờ đứng giữa nghĩa trang
mình xa cách trở...đôi đường âm dương
thôi em xin gửi chiếc hôn
nụ hôn theo gió quyện trong khói trầm
*
Một ngày vẫn nghĩa trăm năm
thương anh...người " Bị Đời Quên " vô vàn

đông hương

THOÁNG NHỚ VU VƠ


Nhớ gì đây_khi mưa về trên phố
mây chậm rì_đùn quanh gió vân du
núi Tây_Nam xứ tôi trùm chăn ngủ
tôi nhìn tay mình, thèm gõ vu vơ
*
Lạnh thăm thẳm sau màn sương trắng cỏ
hang dế tràn ngập nước đóng lớp sâu
dưới âm độ_ừ nay trời âm độ
gió thổi run run mái tóc hai màu
*
Tôi nhón khẽ chân trên hè ướt át
3 lớp len, cọng thêm áo bành tô
quên tuốt mất hôm ni _ngày chủ nhật
phố không hồn_một trồng vắng hư vô
*
Con bà nó, lại nửa mưa _nửa tuyết
gót loanh quanh, chưa ai mở cửa hàng
thôi vội vã,ghé quán càfé cũ
...nhớ con câu què...ưa lúp xúp...theo chân
*
Tôi đến quầy gọi tách càfé nóng
2 viên đường không đủ để quên ...anh
( anh xa mình, dù 100 viên...vẫn đắng
chất ngậm ngùi...khuấy mãi...vẫn cô đơn )
*
Café đen thôi mà xiêu như rượu mạnh
hay con buồn nổi dậy bắt làm say
sợ nghiêng ngả, vào công viên_ngồi xuống
ghế lạnh lùng không bắt chuyện với tôi

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét