Thấm thoát thời gian qua rất vội
Chân đi, lòng đứng lại bên trời
Quanh quẩn chỉ là bao chìm, nổi
Nửa đời gom lại mấy đầy, vơi!
Dù chẳng trách than đời lận đận
Bao phen cũng dở khóc, dở cười
Hưng phế biến thiên trong định phận
Ngụp lặn bao ngày cũng...hụt hơi!
Lồng lộng gió đùa, mây vụn vỡ
Chầm chậm hoàng hôn tiễn tà dương
Chợt thấy hiện về trong thoáng nhớ
những mùa xuân mộng của quê hương.
Quê hương xa thẳm bờ luân lạc
Một đời du tử áo sờn vai
Nắng đã phai màu trên tóc bạc
Xám cả trời mây, trắng dặm dài.
Gió gọi Xuân về trong nắng nhạt
Mơ hồ nghe khúc hát tình chung
Nỗi sầu thiên lý trên đất khách
vời vợi như mây khói muôn trùng.
Xuân vẫn nồng hương dù Đông lạnh
Đào, mai không có, mượn hoa lòng
Tô hồng một thoáng trời cô quạnh
Thêm một mùa xuân giữa trời đông!
HUY VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét