(Như một lời chúc tốt đẹp của mùa Xuân, xin gởi tặng Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân yêu, quốc nội và hải ngoạị Đặc biệt về những người đang thật sự dấn thân đấu tranh cho một Việt Nam Không Cộng Sản dưới mọi hình thức trong và ngoài nước)Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đếnXuân đến, lòng con lại nhớ nhàTừ lúc con làm thân tị nạnQuê người, xuân thắm của người taRiêng con, xuân xám, xuân rưng lệTiếc nhớ quê xưa, thuở mượt màHà Nội, Sài Gòn, thành phố HuếChao ơi là mộng với là hoaViễn Đông hòn ngọc xinh tươi ấyVẫn mãi trong con chẳng nhạt nhòaVẫn thắm hồn con từng nét vẽDịu dàng nhưng lại rất kiêu saGiống như cô gái xuân mười bảyTrang phục đơn sơ vẫn mặn màBởi núi sông mình ôi hiển háchCo’ ngàn trang sử nét son phaCó Xuân Quảng Trị Hè An LộcDũng cảm tinh thần Tết Đống ĐaNgước mặt nhìn ngươì trong bốn biểnMà con hãnh diện bởi Sơn Hà !Con bồi, con đắp, con thương mếnMong được muôn đời mãi gấm hoaCon quí, con thương màu áo línhƠn người giữ nước đã xông phaNgăn quân Cộng sản từ phương BắcXâm lược miền Nam, đất Quốc GiaVi phạm Ba Lê, bàn hội nghịĐắp mô, pháo kích giết bao nhàPháo trường, pháo chợ dân lành chếtXác trẻ tang thương cạnh xác giàBới gạch con tìm xương thịt vụnMà lòng con nát, lệ con sa !!!
Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đếnCon chẳng mừng Xuân, chẳng mứt, tràTừ Tháng Tư Đen, ngày mất nướcXuân nào hồn cũng dậy phong baXuân nào hồn cũng đầy thương tíchBiển cũ, rừng xưa, những xót xaSống ở quê người là sống tạmVì rằng quê ấy của người ta!Xứ mình dẫu có bao nghèo khổThì vẫn non sông, tổ quốc nhàBởi lũ vô thần còn thống trịNên con và Mẹ vẫn lìa xaDẫu con và Mẹ đời ngăn cáchYêu Mẹ, tình con vẫn thiết thaCạnh đám về làng khoe áo gấmVà bày lạy giặc kiếm vinh hoaLà đàn theo đóm ăn tàn đómGõ trống khua chiêng cứ rộn nhàThêm bọn gian hùng khoe chống cộngNhưng lòng thủ đoạn với điêu ngoaMột tay cầm gậy, tay cầm nónHiểm ác thua chi bọn cộng tàLưỡi rắn miệng hùm phun nọc độcHại người chân chính, quyết xông phaVẫn còn thưa Mẹ, lòng trung nghĩaVì nước, gian nan chẳng nệ hàLinh hiển, đuốc thần đang bén lửaBiển Đông, sóng dậy chẳng còn xaNên quê phải có ngày quang phụcCờ sẽ vàng tươi khắp mọi nhàTriệu trái tim hồng trong bốn cõiSẽ cùng dựng lại núi sông ta
Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đếnLại một mùa Xuân nữa vắng nhàLại một mùa Xuân con khất MẹXin cho con chậm một mùa hoaCho con chậm lại vì con sẽVề với mùa Xuân của Đống ĐaVới vạn con tim ngời đuốc lửaVới lòng dũng cảm của Ông ChaGóp tay triệu triệu người trong nướcLấy lại từng phân biển đâ’t nhàSông núi phải đòi, dâng tổ quốcNam Quan, Bản Giốc, đảo Hoàng SaMùa xuân, thê’ giơ’i vang lời chúcNhững ca’nh hoa Xuân thă‘m vạn nhàDân tộc từ đây vui hạnh phúcKhông còn chìm nổi với phong ba !Cờ Vàng rực rỡ bay trong nắngBa cõi quê hương lại mượt màTrân trọng con quì hôn đất MẹMừng ngày chính nghĩa được thăng hoaMẹ ơi, đại cuộc khi tròn việcSẽ sáng vô cùng nghĩa Quốc GiaSẽ sạch nhà tù trên đất nướcĐộc tài tàn ác thảy tiêu maAnh hồn Tử Sĩ thôi hờn tủiBởi nỗi oan khiên đã nhạt nhòaNhững nấm mồ hoang đều ấm lạiVì lòng nhân bản Quô’c gia ta…Cuô’i cùng, xuân â’y, con và Thắm(Cô bé ngày xưa ở cạnh nhà)Quì trước bàn thờ hương khói ngátTơ hồng, Nguyệt Lão, lễ Giao Thoa …Nàng cười duyên dáng mà đôn hậuĐón nhận tình yêu rất thật thàCon sẽ chồng hiền, nàng vợ đảmTheo nền đạo lý của Ông ChaGia đình muôn thuở là đơn vịKiến tạo non sông, dựng thái hoà
Từ đấy, thơ con: Xuân Diễm MộngĐiểm tô đất Mẹ vạn màu hoa ….
Ngô Minh Hằng(Gởi về Mẹ Việt Nam và Đồng Bào Việt Nam thân mến với tất cả lòng thương nhớ và lời cầu chúc thành công trong cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ của Quê Hương)Mẹ ơi lại một mùa xuân đếnLại một mùa xuân cách núi sôngMấy chục năm trời xa Mẹ thếCon buồn ghê lắm. Mẹ buồn không ?Mẹ buồn, mắt tím màu thương nhớNhững đứa con đời như nhánh sôngNhư cánh lá rơi mùa lốc cuốnNhư chim mất tổ giữa muôn trùngThương con, mẹ hẳn chan hoà lệNước mắt từ tim buốt tận lòng !Tiếng khóc phải buồn như tiếng thởCủa đời chìm đắm cảnh lao lungCủa người ở lại trong hờn tủiCủa kẻ ra đi giữa mịt mùngCon thấy Mẹ buồn, con khổ lắmKhổ vì con để mất non sông…Khổ vì con thấy quê yêu dấuQuằn quại đau thương giữa bão bùng !
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đếnCon phải làm gì cứu núi sông !Con phải – Mẹ ơi – con phải rửaMối hận tan nhà, hận quốc vong !Mối hận còn chồng thêm nỗi nhụcTha hương, nhục ấy đắng bên lòng !Giặc kia còn đó, con còn phảiMài kiếm bên trời cứu núi sông !Từ buổi mất đi rừng núi cũMùa xuân phục quốc vẫn chờ mongTình yêu đất nước, tình dân tộcĐã thắp trong con ngọn lửa hồngMong ngọn lửa kia cùng biển lửaSoi đời, xoá xạch mọi xiềng gông !
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đếnXuân gợi mơ xưa, giấc mộng lòngMộng cưới cô nàng bên xóm HạMộng thành chiến sĩ giữ non sôngGiang tay ôm trọn vòng quay đấtBốn biển tung hoành mộng kiếm cungNhưng Tháng Tư đen tan vỡ hếtTháng Tư hoa nụ nát từng bông !Tháng Tư, ngã xuống đời oan nghiệtAi giết đời trai tự vỡ lòng !?Thôi, đứng dậy cười, lau nước mắtRồi đem lòng trải với non sôngNếu tầm tay với chưa dài đủCon cháu mai này sẽ tiếp côngThà rách mà làm Người Tị NạnCho tình sông núi mãi tình trongĐấy, lời Mẹ dặn, lời tâm huyết:“Chớ bán quê hương, phản giống dòng !”
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đếnVà muà xuân đến chẳng chờ mong !Tri kỷ, chân tình, ai đấy nhỉGiữa đời điên đảo đứa thành ông ?Giữa thời nhân nghĩa là ngu dạiPhá sản lương tâm, khánh kiệt lòngLúc bước chân đi con đã biếtXảy đàn, tan nghé, chợ chiều ĐôngNhưng không ngờ được rằng phiên chợBuồn đến đau thương, đến não nùngPhiên chợ khối người rao bán đấyNhưng toàn viễn tưởng với hư không!Cái con cần đó, tìm không thấyChỉ thấy nhân gian rất mịt mùngChỉ thấy lòng đời là hạn hẹpTình đời có thủy lại vô chung!Thấy con, mái tóc màu sương tuyếtMà nợ giang sơn vẫn chất chồngVà vẫn từng đêm ngồi đối váchTừng đêm thao thức với non sôngTừng đêm rồi lại từng đêm thếNon nước trơì ơi vẫn khốn cùngNon nước khi không còn ác thúQuốc thù, thưa Mẹ, mới là xong!Một ngày, con nghĩ, không xa, sẽThấy lại huy hoàng cảnh núi sôngThấy được nhân tài trong bốn cõiGóp vào tim óc, góp vào côngGóp hồn xây lại căn nhà MẹCho nắng mùa xuân lại nắng hồngCho lá thư xuân con gởi MẹXanh tình núi biếc, thắm tình sôngVà vui như pháo đêm trừ tịchHiển hách mùa xuân của chiến công!Con sẽ quì hôn dòng quốc sửHôn mà nước mắt cứ rưng rưngMẹ ơi, con sẽ cầm tay MẹĐể hát vang lên khúc nhạc mừngTiếng hát quốc ca chào đất nướcCờ Vàng rộn rã gió bay tung !
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đếnXuân chốn tha hương quá lạnh lùngTống cựu nghinh tân ai đó nhỉMà con với một ngọn đèn chongXuân con không có mai, đào nởNhưng có Quê Hương ngự giữa lòngCó bóng Cờ Vàng trong bóng MẹCó ngày rực rỡ của non sôngCó con bay giữa đàn chim ViệtVề dựng giang sơn cõi Lạc Hồng!
Ngô Minh Hằng(Thương mến gởi về Mẹ Việt Nam)Mẹ ơi, xuân đến, Xuân đang đếnCon vẫn bôn ba, vẫn xứ ngườiVẫn bút con làm gươm chiến đấuVẫn thầm hẹn mẹ một ngày vui
Hai vai vẫn nặng hờn sông núiVì nợ non sông chửa trả đềnNên chẳng xuân nào vui trọn vẹnXuân nào thương nhớ cũng vô biên !
Mẹ ơi, những gốc đào năm cũHoa nở nhiều không? Nở đẹp không ?Đàn én có còn nghiêng cánh đậuHay hoa tàn héo, én sang sông ?!
Bàn thờ mẹ có bày hương khói ?Cặp bánh chưng xanh, chậu quất vàng…Túi mẹ có còn phong giấy đỏMừng con thêm tuổi lúc xuân sang ?
Hay là tất cả đều hư mụcTrong lớp sơn tô, lớp vỏ màuKhẩu hiệu chói loà, che ý thứcĐủ hình, đủ kiểu mị lừa nhau ?
Bao năm viễn xứ, đêm trừ tịchCon khóc cùng thơ “Hổ Nhớ Rừng”Mẹ cúng Giao Thừa, giờ phút ấyThần giao cách cảm có rưng rưng …?
Từ con mấy chục năm dấn bướcThương mẹ chờ mong đã mỏi mònNhững kẻ ra đi vì hận nướcBiết còn bao nhỉ tấm lòng son ?
Mẹ ơi, đừng trách bày gian hiểmMê cái hư danh bán rẻ hồnÔm bả tiền tài, quăng đạo nghĩaHọc đòi phản bội cả quê hương !
Cũng may, còn những lòng son sắtTổ quốc muôn đời ở trái timMẹ có nghe không hồn nước gọiVà người sẽ tỉnh giấc oan khiên !
Một ngày mẹ ạ, không xa nữaCờ sẽ vàng bay khắp núi sôngCon mẹ sẽ về bên cạnh mẹMùa Xuân vì thế, đẹp vô cùng!
Ngô Minh HằngTHƠ XUÂNSáng nay chợt thấy mai vàng nởẤm áp huy hoàng ánh thái dươngVạn vật tưng bừng, ồ, lại TếtThêm mùa Xuân nữa chốn tha phươngQuê ơi, nỗi nhớ trào lên bútGiục giã lòng ta khúc đoạn trườngTa viết thơ này trong nước mắtGởi về quê mẹ với niềm thươngBao nhiêu năm tháng xa xôi ấyLà bấy nhiêu sầu, nhớ cố hươngTừ ta sống hận đời vong quốcLấm bùn chi quản cái thân lươnĐắng cay tủi nhục đời dâu bểCơm áo đầy, no, vẫn chán chườngSang cả, mặc người xe với ngựaChuộng đời đạm bạc, cảnh thư hương
Sáng nay chợt thấy mai vàng nởNgơ ngẩn lòng ta nhớ cố hươngCánh én chiều qua quên đậu lạiNên mùa Xuân chỉ có dư hương!Cành mai vàng thắm, xanh hoài niệmCâu đối hoa tiên đỏ vách tườngXuân đến cho lòng xa xót nhớNhững mùa Xuân cũ ở quê hươngXuân xưa rực rỡ hoa đào nởMai cũng vàng tươi ngập cả vườnThanh quất xanh um, cành đỏ tráiThủy tiên, thược dược thoảng mùi hươngMứt gừng, mứt bí thơm, cay, ngọtTấp nập người đi chật phố phườngNhững tối thức khuya xem luộc bánhLửa hồng tỏa ấm, khói lam vươngGiao thừa đốt pháo mừng Xuân tớiNghi ngút bàn thờ cảnh khói hươngÁo mới hoa đào nguyên nếp gấpThẹn thùng, duyên dáng, chị soi gươngChị cười, môi thắm màu son nhạtMá đỏ như tô lớp phấn hườngNgày ấy tuổi ta còn nhỏ lắmCuộc đời đang ngọt vị yêu thươngNgày Xuân, đòi mẹ nguyên phong pháoCùng bạn đốt chơi ở cuối đườngCó cô hàng xóm thua đôi tuổiKhác lớp nhưng chung học một trườngHai đứa xuất hành đi chúc TếtChúc Thày năm mới được an khươngCảm động, thày mời phong kẹo lạcVà cười: “Học giỏi để làm gương!”Có lần hai đứa chơi chồng vợSính lễ, hoa cau nhặt ở vườnTa làm chú rể, vai phò mãCô dâu, nàng thích gọi “Hiền Nương”Nàng cài lên tóc chùm hoa bưởiLàm cả cung đình cũng ngát hương!Thuở nhỏ, Xuân về, ta có đủVì rằng Xuân ấy ở quê hương!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nởTa nhớ quê ta, nhớ lạ thườngMẹ hỡi, nằm sầu trong mạch đấtCó nghe hồn lạnh những chiều sương?Bao năm con chẳng về thăm đượcMộ mẹ hoang tàn, vắng khói hươngChị cũng đã về nơi chín suốiBiển sầu chị gởi nắm tàn xươngNụ cười nát dưới chân cuồng tặcXác chị nằm sâu dưới đại dươngCô bé nhà bên giờ đã lớnNẻo đời vạn ngả, gió cùng sươngTrò chơi ngày bé không thành đượcCô trách đời sao lắm chuyện buồnNhìn cánh hoa cau lòng cô lạiNhớ người bạn cũ chốn tha phươngNgày trước anh cô là chiến sĩLừng lẫy danh vang khắp chiến trườngThuở ấy, nhìn anh, ta thán phụcNgực anh ngời sáng những huy chươngBây giờ thân xác anh tàn phếVì bởi lao tù chẳng xót thươngNgười vợ đỉnh chung từng xẻ ngọtXa lòng, cách mặt, dứt tơ vươngChao ơi, đau xót tình dâu biểnNước mất, nhà tan, luống đoạn trường!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nởNhớ cánh mai vàng chốn cố hươngTa trải lòng ta trên giấy trắngTim hồng nhỏ lệ, khóc bi thươngViết gì cho mẹ trong mồ vắngCho chị u sầu đáy đại dươngCho anh trong ngục tù tăm tốiCho lũ em thơ sống vỉa đườngCho cô hàng xóm tình xưa lỡĐời khắc lòng cô vạn vết thương!?Từ buổi ra đi không hẹn ấyTội tình mang nặng với quê hươngChí trai quanh quẩn vòng cơm áoNửa mảnh trăng sầu đợi bóng gươmChao ơi, cúi mặt mà thêm thẹnXuân đến, lòng đau, ứa lệ buồnBao giờ ta trở về quê nhỉĐi giữa cờ bay, giữa trống dồn???
Ngô Minh Hằng(Gởi Quê Hương và đồng bào Việt Nam thân mến của tôi)Xuân lại đến, Mẹ ơi, xuân bát ngát …Xuân xứ người là muôn sắc muôn hươngNhưng riêng con, xuân vẫn cứ đau buồnKhi ba cõi núi sông còn thống khổ
Khi dân tộc vẫn chìm trong bão tốKhi trẻ thơ bãi rác vẫn là cơmKhi những mẹ già tóc nhuộm hoàng hônVẫn vất vả, đời vỉa hè lay lất …
Khi thiếu nữ nụ hồng đang ươm mậtBỗng một hôm thành những món hàng ngườiRao bán phương xa mong cuộc đổi đờiNhưng nhục tủi làm rung lòng nhân loại !
Khi xã hội vẫn trùng trùng băng hoạiKhi Nam Quan, Bản Giốc cắt dâng TàuThì Mẹ ơi, xuân đến, chỉ lòng đauDân nước thế, con làm sao vui được !
Con vẫn đợi một MÙA XUÂN HẸN ƯỚCMột mùa xuân cánh én viếng muôn nhàCó ngọn đuốc thần lửa rực như hoaCó tiếng trống muôn dân mừng quang phục
Triệu cánh tay giơ… triệu lòng nao nứcTriệu bàn chân chung nhịp bước chung lòngDựng Lá Cờ Vàng trên phố, trên sôngTrên biển cả, trên núi rừng hùng vĩ
Xuân như thế, nước mình vui, Mẹ nhỉVì nước vui, con sẽ hết đau buồnSẽ dệt thơ vàng rải khắp quê hươngCho tổ quốc thêm ngọc ngà, hoa gấm
Xuân Hẹn Ước, Mẹ ơi, đang gần lắmChờ chúng con, Mẹ nhé, phút huy hoàngÔi… một xuân hồng lịch sử sang trang…
Ngô Minh Hằng
Thứ Tư, 6 tháng 2, 2019
Thơ Xuân Ngô Minh Hằng - Saigon -Time
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét