Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019

GIÓ TRẮNG - Thơ Văn Nguyên Dưỡng




Tết giữa mùa Đông hoa tuyết bay,
Căm căm gió trắng lạnh đầy tay...
Em đến hay không chiều vẫn đợi,
Phòng không sợ giá buốt đêm nay!

Mà thôi em đến để làm chi, 
Cái thuở xa xưa đã lỡ thì...
Lỡ bỏ thuyền tình trên bến mộng,
Cành buồn thoáng một cánh chim di.

Đất bạc không vì đất bạc màu, 
Vi lòng không biết được nông dâu.
Kẻ đến người đi trên bến cũ
Chưa hẳn quên rồi cuộc biển dâu!..

Không hẳn quên ta như chiếc áo
Một đêm nào bỏ lại chiến hào...
Bỏ tuyến ta về không ước hẹn
Giữ lời thề trên bến trăng sao!

Trăng lỡ chìm trong đôi mắt nhung,
Ánh sao sa tận cõi vô cùng...
Yêu em đến độ không còn nhớ
Chiến trường xa ôm mộng kiếm cung.

Trận vỡ cho lòng ta giá băng,
Sóng đỏ cuồng dâng ngập đất bằng;
Lớp lớp lê dân tràn mọi nẻo...
Phố cũ thành xưa mây phũ tang.

Số phận không là số phận chung,
Bốn phương trời đất rộng vô cùng...
Kẻ cuối chân trời người góc biển,
Em đi rồi...bỏ cuộc thuỷ chung.

Ta trở về trăng đã tàn canh,
Con én vườn xưa cũng chuyển cành.
Đông lạnh hoa tàn trên luống cỏ,
Ta về, hiu quạnh đến vây quanh...

Rồi một ngày ta cũng li hương,
Mỗi Tết đêm Đông lạnh phố phường,
Chẳng biết nơi nào em có ngủ,
Phòng không ta thức trắng đêm suông.

Ta nhớ em hay ta nhớ quê?
Em đã sang sông...chẳng trở về,
Ta nhớ đường quê rơi nước mắt;
Giao thừa bông tuyết đổ thê thê...

Độc ẩm hình như chưa đủ say,
Căm căm gió trắng lạnh đầy tay...
Em hẳn không về...sao vẫn đợi,
Phòng không se lạnh suốt đêm nay.

Văn Nguyên Dưỡng
Đông Xuân
Kỷ Hợi 2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét