Người ta hớn hở khi xuân tới
Chỉ có mình tôi lặng lẽ buồn!
Tôi viết những vần thơ sầu tủi
Gửi về tạ lỗi với quê hương.
Nơi đây đất khách hồn quay quắc
Mơ ước thanh bình – chuyện tích xưa!
Ước vọng, thèm, mơ… đời huyễn hoặc
Phong sương còn lại chút hương thừa!
Tôi mơ níu cả càn khôn lại
Ðể bóp cho tàn những khổ đau
Ðể gieo hạt giống mầm nhân ái
Ðể thấy tình thương mãi dạt dào.
Bên ni bên nớ đều thương cảm
Mỗi phút sầu dâng rợn cả người
Một áng mây che, trời ảm đạm
Làm sao tiếng nói đượm lời vui!
Ngày xuân là cả trời thao thức
Một tiếng chim kêu cũng ngỡ ngàng
Giữa cảnh đêm trường tôi vẫn thức
Thì thầm đối bóng lúc xuân sang.
Mỗi năm người lại chờ xuân mới
Ðể vẽ lên môi những nụ cười
Còn tôi mong mỏi xuân đừng tới
Ðất khách tha hương luống ngậm ngùi!
Bao năm xa cách, đời ly biệt
Nỗi nhớ khôn rời tiếng thở than
Xuân gợi niềm đau, buồn da diết
Làm sao ngăn được lệ tuôn tràn!
Ôi thôi! Xuân đến làm chi nữa!
Thịt mỡ dưa hành cũng nhạt môi!
Ðất khách nào đâu là đất hứa
Mà xuân lại đến ở quê người!
Vĩnh Liêm
(Thủ Khoa Huân)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét