Nắng đổ lửa trên đất gầy Quảng Trị
Của tháng tư năm một chín bảy hai
Hai bên bờ Thạch Hãn vẫn nguyên khai
Cùng thứ nắng răng bên này cháy bỏng
Mây trắng bay ngang bầu trời lồng lộng
Ngàn năm qua mây vẫn nõn như bông
Mây trên trời đâu cách trở con sông
Vẫn rợp bóng những cánh đồng tan nát
Máu em đỏ da em vàng thơm ngát
Tiếng cười em vẫn bát ngát thiên thu
Áo trắng bay cánh cò trắng xa mù
Gót sen đỏ như lời ru tháng hạ
Nắng tháng tư như cháy bùng gốc rạ
Ngọn gió Lào khô rát cả làn da
Đang an yên trong giấc mộng lụa là
Bỗng bão lửa từ đâu xa dội tới
Bầu trời xanh sao mà cao vời vợi
Mây trắng ơi! Sao chẳng đợi gió về
Chân em cuồng trong bước chạy u mê
Bỗng đau nhói ngã bên lề đường vắng
Trong mắt em không còn là màu nắng
Chỉ một màu hoa gạo vắng cuối mùa
Cánh hoa tàn rụng trên nhánh liễu tua
Khép mắt lại dưới hoa mùa binh lửa
Ai cũng chạy đâu bước chân lần lựa?
Một mình em nằm đó tựa chiêm bao
Nắng tháng tư vẫn cái nắng dạt dào
Em nằm mộng nghe lời chào của đất
Hùng Bi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét