Quán nhỏ bên đường ánh đèn leo lét
Đêm về khuya, vắng khách đã từ lâu
Cô chủ quán vẫn chờ không đóng cửa
Chờ một người khách lạ có thói quen
Một mình lang thang vào quán giữa đêm
Gọi rượu, nhưng trầm ngâm không cạn chén
Nàng không bận tâm vì cái thói quen
Của người khách nàng đem lòng quý trọng
Khách, một người hùng chiến bại lưu vong
Rời quê Mẹ bỏ bạn lòng ở lại.
Qua khói thuốc, khách nhìn cô chủ quán
Chợt nghe lòng mình thương nhớ cố nhân
Khách muốn uống say để quên thân phận
Nhưng rượu nào làm vơi được nỗi buồn
Một thời gian lâu, khách không trở lại
Quán bên đường trông vắng vẻ, thê lương
Chủ quán nóng lòng, ngày chờ đêm đợi.
Được hung tin người khách đã qua đời
Nàng tưởng như đất trời đang sụp đổ
Thương tiếc người xưa, lệ thảm tuông rơi
Chủ quán tương tư, sức khỏe hao mòn
Từ giã đời trong một chiều mưa gió
Quán nhỏ bên đường kể từ ngày đó
Trở thành vô chủ sương gió rêu phong
Cảnh hoang tàn gieo vào lòng lữ khách
Từng vào quán tránh nắng, đục mưa
Thương tiếc người chủ quán trẻ năm xưa.
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét