Xóa mãi nên thơ chẳng trọn lời
Viết để giãi bày lòng nhớ mẹ
Tháng Tư buồn tựa phận mồ côi
*
Tháng Tư, con viết và con viết
Nét mực tuôn theo suối lệ tràn
Dòng lệ khơi nguồn ngày mất mẹ
Không ngừng từ phút mất giang san
*
Mẹ ơi, đất khách đời phiêu giạt
Nhớ mẹ nhiều khi đến buốt lòng
Xót mẹ mộ sầu sương gió lạnh
Ai người sưởi ấm những chiều Ðông
*
Ai nhìn di ảnh ngồi trầm mặc
Nhìn khói hương bay dạ thẫn thờ
Ðể tiếc thần tiên ngày tháng cũ
Ngày bàn tay mẹ dệt đời mơ
*
Ai ôm mộ mẹ lòng chan lệ
Khóc cảnh tang thương cuộc đổi dời
Khóc xót đồng bào trong ngục đỏ
Khóc hờn tổ quốc hận thù khơi
*
Mẹ ơi, thế đấy, người yêu nước
Thì họ vu oan, họ nhốt tù
Vườn ruộng, mồ hôi và nước mắt
Nhà dân họ cướp, họ trưng thu
*
Họ, nay tài sản hàng trăm triệu
Ngất ngưởng sang giàu bậc đế vương
Dân sống oan hờn trong đói rách
Gầm cầu, bãi rác rất thê lương
*
Mẹ ơi con đã bao đêm trắng
Viết cả ngàn trang chuyện nước nhà
Viết kể muôn dòng riêng với mẹ
Mỗi dòng là có lệ con sa
*
Tháng Tư, con viết riêng cho mẹ
Mẹ có nghe thơ thổn thức không
Có thấy con ngồi canh cuốn lịch
Và chờ cho hết những ngày Đông
*
Con chờ, con đợi vì thưa mẹ
Gian ác, con tin phải lụn tàn
Dân sẽ ngoan cường mà đứng dậy
Muôn đời chính nghĩa sẽ vinh quang
*
Mẹ ơi, lúc ấy, thơ con viết
Ý mộng tình mơ thắm mọi dòng
Sẽ chẳng buồn đau vì nước mắt
Mà là rực rỡ với non sông....
Ngô Minh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét