Mẹ tôi ngày xưa khi còn thật trẻ
Mặt bầu tròn niềm nhân hậu tràn đầy
Mắt đen nhánh không dấu niềm cơ cực
Đời thiếu nữ đời của thời tang tóc …!
Mẹ tôi ngày xưa không khăn mỏ quạ
Tóc đen huyền xỏa quá vai gầy guộc
Người thon thả gánh tháng ngày cô độc
Đời cha tôi đời quân ngũ gian truân …!
Gặp cha tôi khi chiến tranh loạn lạc
Kết tình đầu xa ông bà nội, ngoại
Miền Bắc kia, hai chiến tuyến đôi bờ
Cha nhớ quê, mẹ cũng lìa xa xứ …!
Con tám đứa mẹ trần thân lo lắng
Nghiệt ngã thay một đứa phải đi xa
Sau bảy lăm, chết trong tay gian ác…!
Tội tình gì...tòa án ở nơi đâu…?
Rồi cơ cực cả nhà trăm khốn khổ
Đời xoay vần con mỗi lúc lớn lên
Đứa cải tạo nơi xa không tin tức
Đàn em khờ ngành sư phạm tiến thân
Rồi đàn con có đứa phải ly hương
Nơi xứ người sống xa cha xa mẹ
Chờ ngày vui đất nước lại xum vầy…
Xa quê hương nhớ gia đình buồn tủi…!
Bà mẹ già không yên khi tuổi lớn
Chữ hiếu kia tuy đôi đứa vẹn tròn
Sống hiền thảo sao khó thay không được
Tình chị em xứt mẻ cứ muộn phiền…!
Bà mẹ già phải tìm phương yên ổn
Sống xứ người có vui vẻ gì đâu
Con đi làm mẹ sống vui cô độc
Cháu xa xôi có nhớ đến bà không…?!
Đời đơn độc từ khi còn rất bé
Sống chồng con cũng vẫn cứ âm thầm
Mong xa xôi một ngày về quê cũ
Giấc mộng thường chồng vợ cứ mõi trông…!
Khi chồng mất lại càng thêm cô độc
Sống xứ người chẳng tròn vẹn niềm vui
Xa lũ cháu hồn nhiên thương nội, ngoại
Cả một đời lầm lũi với chồng con...!
Đặng Quang Chính
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét