Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2021

CỎ DẠI - ÁO TRẮNG - Thơ Đỗ Bình

 

Em chớm mùa trăng non
Kiếp hoa lăn dốc mòn
Đêm mảnh hồn rét mướt
Thương bờ môi nhạt son!
Mưa buốt ngoài chân mây
Nghe bão đời giăng đầy
Biết tìm đâu ánh mắt,
Nụ hương đầu thơ ngây?!
Mưa nhòa hương phấn dòng tóc buông lơi,
Em buồn như liễu rũ xuống bên đời.
Lệ trong mơ, thành suối, đêm cô liêu.
Xin cho em nắng hồng lên mi úa,
Cho vơi đi những ngày tháng xanh xao !
Xin cho em thuở áo trắng học trò
Cành phượng vĩ sân trường trong nắng thơ.
Ôi những giọt sương mai,
Nhánh rong rêu cỏ dại,
Thương những tà áo trắng,
Bỏ sân trường, nắng phai!


 

  ÁO TRẮNG

Ngày xưa em tựa vầng trăng mộng,
Văn nghệ thường hay diễn vợ chồng.
Thuở ấy chưa hề hôn mái tóc.
Sân trường nào ước hẹn thu đông!
Lớn thêm, em biết buồn vô cớ
Nhiều lúc nhìn nhau chợt thẫn thờ!
Tháng chạp xuân về mang gió buốt
Năm tàn còn dối chuyện vu vơ!
Phải chăng em bắt đầu sai hẹn?
Ở phố đông người lắm kẻ quen.
Ngày tết pháo hồng lên má đỏ
Ra đuờng em rất thích lời khen.
Từ đó hồn xanh rêu cháy bỏng,
Đường đời em sớm gót long đong!
Cổng trường vắng bóng màu áo trắng
Nhớ tóc em bay khói thuốc vòng!

Đỗ Bình 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét