Quán đẫm sương thu buồn rỉ rả
Mồng tơi ai nhuộm má môi em
Chiều hoang sắc tím trên tầng lá
Không lỗi lầm sao vẫn lấm lem
*
Anh hỏi thơ xưa anh viết tặng
Giấy vàng mực tím có còn nguyên
Em cười: lời đã dần xa vắng
Nên chữ hình như cũng nhạt thêm
*
Tơ trắng thu vương càng chất ngất
Mùa mưa vãn hạ, chớm heo may
Lá rơi theo gió bay đi mất
Ngõ vắng, hồn thơ bỗng đắm say
*
Nhấm thử mồng tơi, e hoá dại
Tay anh hoen tím cả trang thơ
Thương em ưa chuốc sầu quan tái
Ngay lúc đường quen vẫn đợi chờ …
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
TÍM MỰC MỒNG TƠI
(Kính họa)
*
Ngày xưa bờ giậu xanh rôm rả
Tím ngát chùm chùm ửng má em
Bướm chập chờn đùa vờn nhánh lạ
Nhập nhoè hạt chín mực màu lem
*
Lá tre bút viết lời trao tặng
Tím cả tình yêu nét tím nguyên
Môi mắt ngọt ngào tim rộn lắng
Nụ cười hạnh phúc má hồng thêm
*
Chữ màu tim tím hồn ngây ngất
Xuân đến hạ về lẫn chớm may
Vết mực xưa nhoà buồn chứa chất
Đêm tàn loang loáng giấc mơ say
*
Tình mực mồng tơi thời tuổi dại
Tím còn in đậm sẫm lời thơ
Muốn tìm kỷ niệm nhưng lòng ngại
Biết nửa hồn kia có mãi chờ?
Phương Hoa – MAY 28th 2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét