Thứ Hai, 3 tháng 5, 2021

MẸ QUÊ HƯƠNG. - Thơ NGUYỆT

Mẹ ạ! Chúng con đều thương mẹ.
Mỗi tình thương dành tất cả mẹ quê hương.
Nhưng có đứa đắp bồi cho mẹ những tình thương.
Bảo vệ từng mãnh đất thân yêu mà cha ông để lại.
Có đứa dâng cho giặc để được vinh hoa phú qúy.
Có phải chăng mẹ nghèo không để nhiều tiền bạc.
Nhưng mẹ tự hào biển bạc rừng vàng.
Các con lấy đấy mà tô thêm giang sơn gấm vóc.
Vì các con muốn mau giàu mà buông cho kẻ khác.
Mẹ ơi! Hai mươi năm dài nội chiến.
Các con gùi trên vai súng đạn, hận thù.
Nồi da xáo thịt.
Để được gì mẹ nhỉ!
Đó chỉ là trò đùa của chiến tranh
Họ xúi giục các con thơ ăn cứt gà, cho họ vổ tay.
Chiến tranh mất nhiều xương máu.
Mẹ khóc từng đêm rồi chiến tranh kết thúc.
Sông Bến Hải dập dìu hai bờ nối lại.
Xôn xao con gió muôn chiều.
Ru mẹ ngủ yên lòng không tiếng súng.
Nhưng mẹ ơi! Đâu phải HOÀ BÌNH LÀ CÓ TỰ DO.
Đứa đi tù đứa bỏ quê hương để làm người viễn xứ.
Nước mắt mẹ cạn khô.
Và những nụ cười, chan hoà trong niềm vui và khổ ải.
Những điệu hò thuở xưa có khóc có cười.
Lũy tre làng xôn xao trước gió.
Khói bếp chiều mẹ nấu cơm khoai.
Con trâu hiền cho đàn cò đậu trên lưng hóng mát mỗi buổi chiều rơi.
Nơi đồng ruộng còn thơm mùi gốc rạ...
Mẹ quê hương ơi! Con làm người viễn xứ.
Cứ nôn nao lòng, lịch sử mãi sang trang.
Nơi tha phương da chúng con không sạm nắng mà lòng héo hon.
Có nhà cao cửa rộng
Luôn nhớ về quê mẹ.
Một sớm nào ở cuối đời, con được đứng bên dòng sông thơ.
Con được nghe những câu hò xứ sở.
Con được cười với hai chữ TỰ DO.

      NGUYỆT, HK, 27/4/2021

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét