Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2021

THÂN PHẬN HỒNG NHAN - Thơ Đỗ Bình

 

ÐỔI MỚI ĐỜI! 

Ta đi mãi trong bóng dài cô quạnh,
Thèm bước quen trên hè phố me bay.
Thương chiếc lá vàng phai chiều gió lạnh,
Người về đâu quên hẹn ước tháng ngày!
Ôi những cây đời liêu xiêu nhánh mọt
 Lòng phấn son làm nhoè nhoẹt màu trăng!
Thà như đá nằm im không biết hót
 Dòng sông quê con nước chảy dùng dằng!
Ta muốn lẫn vào tình thơ ẩn náu
Tìm lại nhau thuở kẹp tóc dại khờ
Ðêm trở giấc nỗi buồn xưa đau đáu,
Trò biển dâu đời biến đổi đâu ngờ!
Tên mối gái bỗng dưng thành thi sĩ,
Em làng chơi, ôm chữ nghĩa đứng đường,
Cô giáo trẻ, đốt thơ, vào nhà chứa
Ðời, soi nghiêng, sân khấu vãn lớp tuồng! 

KIẾP HOA 

Góc phố quán khuya thơm tóc rối,
Tuổi hồng lợt lạt nét son môi
Kiếp hoa ngai ngái mùi hương phấn,
Ngày tháng ô mai khép cánh rồi!
Ðêm lắng…tình vơi như suối cạn,
Mệt nhoài, gối chiếc, giấc nồng tan!
Mưa rơi thổn thức đời sương gió!
Nhỏ xuống hồn em giọt ngút ngàn.

KỸ NỮ 

 Ðố em đoán tuổi trăng ngà
Ngoài hiên bóng vẫn thướt tha lưng trời
Còn em bỏng cháy mộng đời,
Ðã nghe son phấn rã rời nét hoa!
Khóc cho lệ vỡ ngọc nhòa
Cho trôi mật đắng điêu ngoa duyên hờ.
Tội chi đày đọa giấc mơ?
Hồn em đẹp tựa bài thơ nắng hồng.
Hãy quên thề hẹn bên song
Giã từ góc phố quán đông xóm nghèo.
Cõi nhân gian lắm eo xèo,
Nhỏ to, bóng nguyệt đã theo gió ngàn.
Phù sinh thôi kệ thế gian!
Em ơi tấu nốt cung đàn còn say.
Hơn gì nhau kiếp lưu đày,
Chén vàng thì cũng mượn vay xứ người ? 

XIN CHO EM

Xin cho em còn chiếc nơ trên tóc
Để tháng ngày vơi bớt nỗi xanh xao.
Quên đớn đau những dối gian lừa lọc
Đời còn tin vẫn đẹp một phương nào….
xin cho em về giấc mơ tuổi nhỏ
Thuở môi hồng mắt ngọc chửa âu lo
Áo trắng bay cành phượngthắm học trò
Nghiêng nắng hạ ngập sân trường ngày đó.
Xin cho em đồng xanh mùa gặt mới
Thả diều bay trong tiếng gió vi vu
Chiều làng quê hoàng hôn tím chân trời
Không gian vọng hồi chuông chùa xóm cũ.
Vui lên em hỡi nụ hoa cỏ dại
C vươn mình dù lỡ gót vực sâu
Rồi cũng qua hết khúc quanh thời đại
về sông xưa đời sẽ giải nỗi sầu. 

HỒN  THƠ  THEO  GIÓ

Mai ta chết nguồn đắm say buông thả
Nỗi buồn xưa vương mãi cuối trời xa
Tình nước non thắm bờ đê biển cả
Hồn luyến lưu vẫn phảng phất quê  nhà.
Nơi xa lắm kkhông thấy trăng sầu úa
Mảnh quê nghèo như một giấc chiêm bao
Thơ bay mất chẳng còn mây nắng lụa
Dòng sông quê biết ẩn hiện phương nào!
Mai ta chết giã từ hành tinh mộng
Khép buồn vui thả vào cõi hư vô.
Dẫn ngàn sau chuyển ki ếp hay phiêu bồng
Ta vẫn cảm được tình quê trong gió.    

Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét