Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2022

NHỚ XUÂN XƯA - Thơ Huy Văn

 

Dù hình, ảnh đã thành quá khứ
vẫn nhớ hoài suối tóc vờn bay
Em về giữa không gian huyền ảo
Dáng chiêm bao, kỷ niệm tràn đầy.

Nhớ Em thuở môi cười, mắt biếc
Tim nồng, tay đan, dệt ước mơ
Giữa bấp bênh của thời kiếp nạn
tình đơn sơ mà đẹp không ngờ!

Nắng đọng trên tóc Em lấp lánh
Đường thơm hoa, cây lá trở mình
Ong bướm cũng vì Em nâng cánh
Trong vườn hồng ngập bóng hoa xinh.

Thoáng về trong giấc xuân viễn xứ
là mắt Em huyền dịu hương đời
Xưa mảnh khảnh trên đôi cánh áo
là mây trời trầm, bổng ngàn khơi.

Thầm thì giữa âm vang mộng mị
là lời tim e ấp, dịu dàng
Hồn mở ngỏ. Tình Em khải thị
Trên cành xuân lộc biếc miên man.

Lung linh dáng ngọc về trong mộng
cho tình xuân nở đóa nghinh tân
Đêm trở giấc riêng mình đối bóng
Nhớ Xuân xưa buồn thoáng mơ gần.

HUY VĂN
( Để nhớ Sài Gòn 1977 và Marie Thérèse
 Nguyễn Thị Bạch Yến  R.I.P )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét