Giọt lệ buồn bên tháp EIFFEL
Trời mù sương hay nước mắt Em
Nhỏ xuống hồn ta thành mộng mị
Sầu thương tím ngát một giòng SEINE.
Đưa tay vời níu áo chiêm bao
Em vẫn còn nguyên dáng thuở nào.
Nét chì ta họa trong đêm lạnh
Màu đen bừng hiện ánh tình sao.
Em ở kinh thành luôn tỏa sáng
Ta nằm thao thức giữa đêm đen.
PARIS còn đó ? – Hay huyền thoại
Em có chờ ta dưới ánh đèn ?
Trong quán cà phê xóm LA-TINH
Tóc Em còn xỏa xuống vai tình ?
Ta thèm khói thuốc mờ hư ảo
Về mộng ngày xưa của chúng mình.
Cho ta xin lại cả giòng SEINE
Dòng môi Em ngọt, tiếng yêu mềm.
Phù sa tình mộng xin bồi đắp
Dù ta đang sống giữa trời quên.
Em ôi ! Nét họa chở tình mơ
Hồn ta thành nhện mãi giăng tơ.
PARIS - HÀNỘI dù ngăn cách
Làm sao chắn được suối nguồn thơ ?
Ta vẫn tìm Em qua dáng mộng
Thuyền xưa về lại bến tình sông.
Hãy giữ cho ta dòng lệ ấm
Cho dù trời lạnh mấy mùa đông !
(Tuyển Tập Thơ Tù)
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
viết qua trí nhớ trong xà lim biệt giam, đêm đen Hà Nội...
1981-1992.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét