Thứ Hai, 18 tháng 4, 2022

NHỚ SAI GON - Thơ Ngô Minh Hằng & Thiên Kim


NHỚ SÀI GÒN

     Chao ôi nhớ quá. Saigon !
Nhớ đường Thống Nhất. Tháp chuông Đức Bà
     Nhớ lòng Nguyễn Huệ đầy hoa
Bạch Đằng, nhớ bóng con phà Thủ Thiêm
     Tam Đa xanh đỏ, nhớ đèn
Bến Thành bốn cửa, nhớ chen chân người
     Thánh Tôn, Lê Lợi ... Nhớ ơi !
Nhớ hàng sách cũ giữa trời bán, mua
     Chân say, vui bước đường mơ
Từng con phố nhớ ngẩn ngơ gọi hồn
     Chùa Xá Lợi, nhớ trầm hương
Gia Long nhớ nắng sân trường áo bay
     Lá me xanh, nhớ gót hài
Tao Đàn, ai đứng chờ ai mấy mùa
     Nhớ trường Quốc Tuấn năm xưa
Nhớ em mười sáu, khi vừa biết yêu
     Tan trường, đợi tiếng chuông reo
Theo nhau, tình biết bao nhiêu là tình !
     Mặt ngoài, e lệ làm thinh
Che nghiêng vành nón, trộm nhìn. Thế thôi !
     Đường Lê Văn Duyệt đông vui
Đi qua chợ Đũi  nhớ xôi, nhớ chè
     Phan Đình Phùng phía bên kia
Đây Phan Thanh Giản, lối về Cầu Sơn
     Nhớ ơi, nhớ quá. Saigon !
Bao giờ nước trở về nguồn, nước ơi !
     Mất nhau từ buổi đỏ trời
Saigon đâu ? Trả lại tôi Saigon !!!

Ngô Minh Hằng

17.12.1995



NHỚ QUÁ SAIGON ƠI!
Thiên Kim

Bonjour Paris, một sáng mờ sương
Tháng tám xưa ngơ ngác giữa phi trường
Hôm trước hãy còn bên kia quê cũ
Tiễn đưa tôi, mắt mẹ lệ sầu vương 
 
Hôm sau đã đến phương trời Âu
Nhớ mẹ, nhớ quê tâm trạng nát nhầu
Nhớ con đường đưa tôi lên phố lớn
Với hàng cây quen vẫn xếp hàng chào
 
Paris cô nàng tóc vàng óng ả
Bước đi mạnh dạn chiếc giầy gót cao
Nhớ đến nôn nao, tóc huyền óng mượt
Hai tà tha thướt guốc mộc dịu dàng
 
Ôi, những ngày xưa mơ màng Effel
Này đây ngưỡng mộ, tháp chạm mây mềm
Nỗi nhớ vọng về phương trời xa vắng
Saigon, tháp rùa đường phố Duy Tân
 
Uống ly chanh đường, nước dừa sông Hậu
Với chén thạch chè ngọt lịm thật lâu
Nhớ ánh mắt người dịu dàng trìu mến
Nhớ má môi hồng, e thẹn tình đầu
 
Sông Seine, Bạch Đằng dòng nước nông sâu
Ngồi đây nhớ đó, nước mắt rưng sầu
Sao buồn thế này? Cả hồn thổn thức
Nhớ Saigon, tuôn lệ biến mưa ngâu...

Thiên Kim

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét