Như chú bé tiếc hoài con dế nhỏ
Ta ngậm ngùi thương mãi một dòng sông
Như tượng đá bâng khuâng hồn thiên cổ
Ta ôm hồn Do Thái đứng hoài mong
*
Ôi tổ quốc, quê hương ta sầu hận
Sóng điên cuồng cao ngất ngọn tang thương
Mong đợi mãi ngày nước tuần, dân vận
Sao bao năm chưa xoay chuyển luân thường ?
*
Sao bao năm vẫn làm người vong quốc
Vẫn đớn hèn trong mộng mị áo cơm ?
Vẫn phân hóa, không sao đoàn kết được
Vẫn đành lòng bán rẻ cả danh thơm !
*
Vẫn vô tình bán hồn cho quỷ dữ
Mua giàu sang, mua ảo vọng công hầu
Quên tất cả lương tâm và lịch sử
Mặc vong tồn cho thế hệ mai sau !
*
Tỉnh dậy chứ, sao mê hoài mãi thế ?
Kìa giống nòi thôi đã quá đau thương !
Còn kịp đấy, tỉnh mau đi mà để
Biết rằng mình còn có một quê hương !!!
Ngô Minh Hằng
29.5.1997
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét