(Nhân chuyến đi thăm một người quen
trong nhà dưỡng lão)
Con có biết mẹ ngày đêm buồn khổ,
Từ khi con giận bố bỏ nhà đi.
Mẹ nhờ người liên lạc đã nhiều khi,
Nhưng con vẫn gan lỳ không nhượng bộ.
Con và bố từ lâu luôn cãi cọ,
Cả hai bên đều khó tính như nhau.
Mẹ loay hoay đứng giữa cũng điên đầu,
Chỉ còn biết khẩn cầu Trời ghé mắt.
Vì mỏi mệt, bố thường hay bẳn gắt,
Nói nặng lời làm mất mặt con trai.
Tuy nhiên khi cơn nóng giận nguôi ngoai,
Bố cũng biết nhận mình sai sau đó.
Nhưng lời đà theo gió,
Ngàn vó ngựa khó theo.
Nắng đã khuất sau đèo,
Đèn đêm leo lét lóe.
Cơn bệnh nặng giết dần thân xác mẹ,
Phút cuối cùng cũng sẽ tới liền ngay.
Đời sống nay chỉ còn tính từng ngày,
Nhà dưỡng lão chờ xuôi tay nhắm mắt.
Chỉ tội bố phải triền miên tất bật,
Sáng vô đây, nắng tắt mới về nhà,
Sức lực dần theo năm tháng tiêu ma,
Trí óc cũng theo tuổi già giảm sút.
Nhìn bố tay chân chậm lụt,
Một mình cun cút lo toan,
Mẹ âm thầm nghe rát buốt ruột gan,
Thương bố mãi chịu muôn vàn khốn khó.
x
x x
Sao con chẳng nhớ những ngày còn nhỏ,
Bố mẹ đà lắm gian khổ vì con,
Lo cho con được no ấm vuông tròn,
Dù bố mẹ có buồn đau cũng mặc.
Con không nhớ đến những ngày túng ngặt,
Khi nước mình bị giặc Bắc tràn sang.
Bố đi tù, mẹ phố chợ lang thang
Cố liều lĩnh bán hàng chui kiếm sống.
Được qua Mỹ, lại nhọc nhằn lao động,
Nuôi hai con bé bỏng chóng nên người.
Đến tuổi già tưởng sẽ được thảnh thơi,
Ngờ đâu phải gặp cơ trời khe khắt.
Mẹ mong mỏi trước khi mình nhắm mắt,
Được một lần thấy lại mặt đứa con,
Cho bõ công những ngày tháng héo hon
Mang thân xác hao mòn chờ đợi mãi.
Chỉ sợ lúc con hồi tâm nghĩ lại,
Thì mẹ đà như trái chín rụng rơi.
Tội nghiệp con sẽ ân hận cả đời,
Chẳng còn mẹ để nghe lời hối lỗi.
Con yêu dấu, chốn đường xa lặn lội,
Nếu chẳng may lỡ lạc lối đoạn trường,
Hãy nhớ rằng dù cách trở muôn phương,
Lòng mẹ vẫn hoài thương con quặn thắt.
x
x x
Nhà dưỡng lão nhuộm nắng chiều hiu hắt,
Trên xe lăn, ánh mắt đã nhạt thần
Còn gượng nhoài ra cửa ngóng người thân,
Đứa con vẫn chưa một lần ghé lại.
Trần Văn Lương
Arlington, 6/2018