Thứ Hai, 4 tháng 6, 2018

SỢI TÓC YÊU. - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương



Tóc đã bạc phai, những sợi tóc khô,
Để tôi buồn mỗi khi tay cầm lược,
Dầu ô liu, dầu dừa tôi chải mượt,
Tình yêu này từng sợi tóc nâng niu.
 
Xin tóc hãy ngoan ở lại với tôi,
Tôi chải nhẹ mái tóc thưa sợi mỏng,
Sợi tóc yếu mềm làm tôi cảm động,
Theo thời gian những sợi tóc cũng gìa.
 
Tóc vô tình khi tôi vẫn thiết tha,
Hãy ngủ trên vai, hãy nằm trên áo,
Mùi nước hoa thơm tôi còn nhớ đấy,
Giữ giùm tôi trong tóc một mùi hương.
 
Có một thời tay là lược là gương,
Tay chải tóc tay rẽ đường ngôi lệch,
Mái tóc ngày ấy gội bằng bồ kết,
Có cả mùi tay mẹ gội hôm nào.
 
Có một thời trong nắng gió xôn xao,
Khi bước chân tung tăng trên đường dốc,
Gió thổi tơi bời đầu không mũ nón,
Tóc rối tung bay đẹp cả trời chiều.
 
Khi bước chân buồn con dốc đìu hiu,
Tôi qua con dốc, qua thời tuổi trẻ,
Nắng hôm nay không là mùa nắng cũ,
Trách làm chi sợi tóc rụng xuống đời.
 
Những sợi tóc yêu đã vội quên tôi,
Mỗi sợi đi không một lời từ biệt,
Thương tóc lắm mà tôi không giữ được,
Tóc đã trở về một cõi hư không.
 
Mái tóc hao dần cùng với tháng năm,
Tóc ở lại như tình anh ở lại,
Rồi một mai sợi tóc này thân ái,
Khi chia lìa sẽ rụng xuống tay anh.

 Nguyễn Thị Thanh Dương.
  ( June 2, 2018 )

1 nhận xét: