Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018
Trăng Quên Về Bến Cũ Đêm Nay - Thơ Khiếu Long
Trăng quên về bến cũ đêm nay
Đèn hoa đăng rực rỡ phương này
Tim ta buốt lạnh hồn băng giá
Nhớ ánh trăng vàng theo gió lay
Đèn hoa đăng rực rỡ phương này
Tim ta buốt lạnh hồn băng giá
Nhớ ánh trăng vàng theo gió lay
Trăng u hoài thênh thang bến sông
Màu trăng xưa huyền ảo vô cùng
Lung linh bóng nước chìm cơn mộng
Sương khói chập chùng ai nhớ mong
Màu trăng xưa huyền ảo vô cùng
Lung linh bóng nước chìm cơn mộng
Sương khói chập chùng ai nhớ mong
Trăng thưở tự tình trăng mến thương
Hôm nao ngây ngất khúc nghê thường
Trăng nghiêng tha thướt chìm trong gió
Giữa muôn trùng trăng gieo vấn vương
Hôm nao ngây ngất khúc nghê thường
Trăng nghiêng tha thướt chìm trong gió
Giữa muôn trùng trăng gieo vấn vương
Trăng khuất xa rồi đêm ước ao
Ta ngủ say dưới cội hoa đào
Thuyền ai lặng lẽ trôi trên sóng
Người đợi trăng về trong khát khao …..
Ta ngủ say dưới cội hoa đào
Thuyền ai lặng lẽ trôi trên sóng
Người đợi trăng về trong khát khao …..
Khiếu Long
Bởi Vì Em Là Trăng - Thơ Trần Vấn Lệ
Tôi ngắm trăng nửa đêm
Tôi nhìn trăng mỗi sáng
Tôi sợ mình ngủ nán
Không chừng tôi mất em?
Tôi sợ em là chim
Bay trên lòng biển rộng
Biết đâu những ngọn sóng
Sẽ cuốn chìm mất em!
Tôi sợ em là thuyền
Thuyền đi qua sông thẳm
Bờ bên kia xa lắm
Bên nay gần, không duyên…
Tôi sợ em, sợ em
Tan như sương phía Bắc
Như nắng miền Nam nhạt
Rồi mưa, mưa liên miên…
Tôi ngắm trăng nửa đêm
Tôi nhìn trăng buổi sáng
Tôi nhủ lòng đừng nản
Bởi vì trăng là em!
Có khi nào trăng quên
Hiện ra không em nhỉ?
Tôi sợ dông ầm ỉ
Tôi sợ gió rì rào…
Trần Vấn Lệ
Trăng - Thơ Phạm Hồng Ân
Trăng
Muốn khuấy hư không
Tìm bóng nguyệt
Vầng trăng rụng mất...
Một trời xa.
Ba mươi năm
Đứng
Trong đời huyệt
Em bật cười vang
Ký ức ta.
Tiếng cười xé rách
Tìm bóng nguyệt
Vầng trăng rụng mất...
Một trời xa.
Ba mươi năm
Đứng
Trong đời huyệt
Em bật cười vang
Ký ức ta.
Tiếng cười xé rách
Trang thiên sử
Dội nát lòng nhau
Những áng thơ.
Thương em
Ta uống tàn đêm rượu
Để nhốt trăng vào đáy
cốc khô.
Dội nát lòng nhau
Những áng thơ.
Thương em
Ta uống tàn đêm rượu
Để nhốt trăng vào đáy
cốc khô.
Phạm Hồng Ân
Bóng Trăng Lệch Khuyết Bờ Vai - Thơ Yên Sơn
chạy theo bảng chỉ đường
về nhà em mạn bắc
nơi em ở cách phố phường xa lắc
một khu rừng rợp bóng cả lối đi
chỗ của em, chẳng mấy thuở mấy khi
vắng hoa lá, thiếu chim muông ríu rít
chiều hơi sương mờ mịt
có ngàn thông reo vui
sánh vai nhau từng bước nhỏ rong chơi
dừng bên suối vẫy đàn nai ngơ ngác
tôi đứng lại nhìn bước chân đài các
mái tóc huyền óng ả ngập bờ vai
thương con nắng cuối ngày
như lụa vàng, heo hắt
cuối chân mây bóng ngày vừa chợt tắt
tay trong tay lưu luyến phút quay về
tự đáy lòng choáng ngập nỗi đam mê
và hương sắc đã làm tôi chao đảo
em thầm thì khẽ bảo
gió se lạnh làn da
tôi hôn em với tất cả thiết tha
lời run rẫy trong làn hơi đứt quảng
không biết bao lâu chỗ ngồi chợt sáng
khi vầng trăng lơ lửng vượt lên đồi
em ơi đã khuya rồi
giã từ bờ suối mộng
ngước lên cao nhìn trăng sao lồng lộng
đêm mênh mang, đêm rạo rực vô bờ
ôm chặt em vẫn cứ tưởng như mơ
nghe sóng vỗ trong biển tình dào dạt
gió rì rào, xao xác
lòng tràn ngập niềm vui
sáng tinh mơ em đã nhoẻn môi cười
ngày chưa đến mà ánh hồng rạng rỡ
nằm bên em nhưng lòng tôi đã nhớ
đến một ngày khi tôi phải xa em
ước chi đêm dài thêm
cho tháng ngày dừng lại
để nghe gió vờn hoa hát lời ân ái
cho mây ngàn dừng lại giữa đồi trăng
cho chú cuội nôn nao nói với chị hằng
lời tình tự dấu trong hồn se thắt
em bắt tôi nhắm mắt
với chăn quấn lên vai
dấu nụ cười trẻ con sau mớ tóc dài
kéo màn cửa cho nắng xuân tràn lên gối
một chú sóc trên đầu cành chới với
phóng lên cao khiến chim chóc giật mình
kìa giọt nắng lung linh
xuyên qua vuông cửa sổ
đến rồi đi cũng chỉ là duyên số
cũng một đời dài ngắn chỉ thế thôi
tôi yêu em, yêu chất ngất em ơi
như trời rộng bên ngoài khung cửa sổ
Yên Sơn
Hãy Là Trăng - Thơ Nhược Thu
Sao em chẳng phải lại là trăng
Hãy cứ là trăng đêm cứ giăng
Giăng ở hồn nhau thêm khít nữa
Cho vừa lọt kẻ sợi tơ căng
Em hãy là trăng dù có khuyết
Khuyết giùm nhau nhé chút điêu linh
Nếu em vì khuyết không quay lại
Ta vẫn ngồi đây khuyết một mình
Em hãy là trăng hãy là trăng
Đêm đêm thắp nhớ giữa cung Hằng
Nhớ quê nhớ ải đầu năm cũ
Vấy máu tiền nhân vẫn chửa tan
Em hãy là trăng lơ lửng sáng
Dẫu mùa chưa khuyết nỗi cô đơn
Lỡ mai đất nước người xâm lắng
Vẫn có vầng trăng thắp tủi hờn
Nhược Thu
MÙA TRĂNG THÁNG TÁM - Thơ Hồng Vũ Lan Nhi
Mối tình si cũng phai loãng, nhạt dần
Thời gian qua giúp quên niềm cay đắng
Đời chuân chuyên trong một kiếp đa đoan.
Liều thuốc đắng, uống một lần cho thấm
Khổ vì yêu, có ai thoát lưới trời
Quay quắt nhớ, đời như không thiết sống
Lệ như mưa, cứ đổ mãi không vơi.
Mái tóc dài, phủ gối sầu đơn chiếc
Đôi tay buông, lòng chán ngán, rã rời
Hồn đau khổ, con tim đành cương quyết
Cứa một lần cho máu chảy thịt rơi.
Lòng tưởng chết sau lời chào vĩnh biệt
Thiết tha gì khi tính đã ra đi
Bao năm tháng chôn mình trong mộ huyệt
Cách xa đời khi hồn rã tâm suy.
Rồi từ đó, không bao giờ gặp lại
Trời Saigon ú dột những ngày mưa
Trăng tháng Tám có khi mờ khi tỏ
Nên tình người vẫn sầu lúc tiễn đưa.
Trăng tháng Tám gợi bao mùa Thu cũ
Có gió về se lạnh tấm tình đơn
Thu gặp gỡ, cũng là Thu ly biệt
Kỷ niệm về khơi lại đống tàn tro.
HONG VU LAN NHI
Trăng Mơ - Thơ Đỗ Hữu Tài
Trăng muôn đời như nguyệt
Lơ lửng giữa bầu trời
Lung linh mầu diễm tuyệt
Soi sáng đẹp trần gian
Trăng dịu dàng như nguyệt
Nằm nghe gió tỏ tình
Giữa bầu trời huyễn hoặc
Gió ru tình lung linh
Ta tìm trăng như nguyệt
Mơ tưởng chuyện một thời
Mối tình xưa biền biệt
Lòng vẫn nhớ một đời
Ta nhìn trăng như nguyệt
Gom nhặt lại nhẫn nha
Của chàng trai xứ Việt
Hồn hướng về quê xa
Trong đêm sầu như nguyệt
Chênh chếch dưới mặt hồ
Trăng treo lầu vọng nguyệt
Vằng vặc chốn hư vô
Trăng cô đơn như nguyệt
Một bóng nơi cung hằng
Lẻ loi kìa chú cuội
Âm thầm mơ hằng nga
Ta mơ trăng như nguyệt
Rung mãi khúc nguyệt cầm
Cho đời luôn cuồng nhiệt
Một mối tình lặng câm
Ta chờ trăng như nguyệt
Ghé xuống góc phòng này
Trái tim ta minh nguyệt
Tim ta nầy, dâng đây!
Đỗ Hữu Tài
Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018
Chùm Thơ Ý Nga
CHÂN MÀY CAO,
MẮT CÀNG CAO HƠN
*
(Trích thi tập KÍNH VẠN HOA)
*
“So với mắt, đôi chân mày cao thật
Nhưng thấy gì*” mà ngạo mạn tự kiêu?
Ngửi hương chi khi thua mũi dọc chiều?
Và sao nói được lắm điều kỳ diệu?
Khuôn mặt đẹp không chân mày quả thiếu!
Nhưng mỹ miều đâu trắng trẻo. Dĩ nhiên
Đâu xấu xí vàng, đen, đỏ dịu hiền
Chớ định kiến trong triền miên kỳ thị.
Ý Nga, 27.9.2018
Ý của thiền sư SODO SAWAKI (1880-1965), phái Tào Động
Mẹo nhớ HỎI, NGÃ
TỈNH, TĨNH
TĨNH TÂM, TĨNH DẠ nằm yên
Sẽ thôi nộ khí xung thiên với đời
May ra TỈNH NGỘ hỏi người
Xót thương tha lỗi tày trời đã gây.
Ý Nga *7.11.2016
NGÀY BUỒN KHỔ,
NHỚ LỜI BA DẠY DỖ
“Con sẽ khổ nếu mong người theo ý.
Đời được gì những ước muốn giống y?
Lợi lộc chi tam độc: tham, sân, si?
Hạt Thiện Ý cứ gieo mầm chờ quả!
Học buông xả, vị tha, sống hòa nhã
Thời ác tà, độc địa tự tránh xa
Sống hiền hòa, nhàn hạ, bớt bôn ba
Hạnh hỷ xả giúp đời con bớt khổ!”.
Ý Nga *4.11.2016
QUYẾT NỔI DẬY - Thơ Trúc Lang
Quyết nổi dậy ! Hỡi toàn Dân Nước Việt !
Con người không còn cọng cỏ che thân ?
Máu Thiên đàng Địa ngục hóa thành phân,
Xương Tổ Quốc sôi gan trong chảo lửa ?
Bọn Quỷ Đỏ Vô thần không thuốc chửa,
Chúng ôm bom khiêu vũ nát Sơn Hà !
Đâu phải Tàu Lạ ! Chiếm Biển Đông Ta ?
Nuốt hết biển đảo – Giết trang Lịch Sử -
Khi Dân tộc thề quyết tâm quyết tử,
Phải triệt tiêu ngay bọn lũ gầm cầu,
Quân Côn đồ súc siểm rợ đầu lâu,
Biến Đất Nước Đặc Khu kinh tế Đỏ!
Quyết nổi dậy đứng ngay đầu ngọn gió !
Thét vùng lên quá khú thuở Cha Ông ?
Biến Đồng Lầy thành vựa lúa Diên Hồng,
Không để mất tấc Đất Quân Hán ở ?
Xóa Nô lệ? Ngàn năm xưa một thuở !
Phải trả thù Máu, Nước mắt thiên thu !
Không lãng quên bạn tù trước quân thù !
Em bé bán vé số quên Quốc Ngữ ?
Thiếu nữ bỏ học bán dâm biệt xứ,
Tên con đường mất hết chữ Quê hương !
Đồng tiền Mao tràn ngập khắp thương trường ?
Thì thử hỏi ? Sao dân không dậy nổi !
Quốc nhục ! Quốc nhục ! Xin lỗi ? Sám hối ?
Bán trôn hay bán xương máu mồ hôi !
Cha Ông đâu dùng nuớc lã đun sôi ?
Lấy xác Hán tặc làm bè cỡi Sóng !
Vân Đồn chiến thắng không còn một móng,
Bạch Đằng sôi dậy 90 triệu hôm nay !!!
TRÚC LANG OKC
Thu Mậu Tuất 2018
Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018
XIN ĐƯỢC LÃNG TAI - Thơ Ó Biển
"Lạy Thượng Đế, con đã đến tuổi này
Không dám xin Ngài ban cho chi hết
Chỉ dám xin rằng từ giờ đến chết
Cho con luôn luôn sức khoẻ dồi dào,
Không bệnh không tật..." Thượng Đế chen vào:
-- "Không được đâu con! Ai sao mình vậy
Làm người ở đời như con đã thấy
Không có bệnh này cũng phải bệnh kia
Ta không thể nào ban phước lia chia
Cùng lắm ta cho con dìa lựa chọn..."
-- "Dạ cám ơn Trời, con xin được chọn
Xin Ngài cho con cái món 'lãng tai'"
-- "Ơ, tại sao con lại muốn bệnh này?"
-- "Dạ thưa, hong dám giấu gì Thượng Đế
Đâu phải khi không con xin lạ thế
Số là sang năm hai đứa về hưu
Có hai vợ chồng sớm tối ra vô..."
Thượng Đế ngắt lời: "Thôi, ta đã hiểu
Ta sẽ cho liền nhưng mà phải hiểu
Đã xin rồi là ráng chịu nghe chưa
Ông kia gật đầu lia lịa và thưa:
"Dạ tạ ơn Trời nhậm lời con nguyện"
Thượng Đế trầm ngâm: "Với một điều kiện..."
-- Kính bẩm, điều kiện chi thế, thưa Ngài?"
Thượng Đế nghiêng đầu nói nhỏ vào tai:
"Phải giữ bí mật chuyện này. Tuyệt đối!"
-- "Dạ, tưởng chuyện gì! Chuyện này khỏi nói
Con sẽ im re cho tới đời sau"
Gật đầu yên tâm, Thượng Đế phán mau:
"Ờ Ờ nhớ chẳng khi nào bật mí
Vợ ngươi mà biết nó làm ầm ỉ
Những lúc đọc kinh, rối trí ta luôn
Cằn nhằn rùm beng khổ các linh hồn
Khiếu nại um sùm ta ghe mệt lắm..."
Ó Biển Lê Chiếu
ĐOÁ SEN NỞ TỰ TẬN CÙNG TÂM THỨC - Thơ Trần Minh Hiền
Đoá sen nở tự tận cùng tâm thức
Cháy bừng lên ngọn nến thâm tình
Mưa đã tạnh và xanh tươi ân đức
Sáng hồng lên hạnh phúc an bình
Phật đã đến cứu nhân độ thế
Đem tình yêu cho những kẻ khốn cùng
Đem hy vọng cho cánh đồng kiệt quệ
Đem mùa xuân cho đời sống muôn trùng
Con cầu nguyện mọi người đều giác ngộ
Học hỏi theo lời dạy Đức Thế Tôn
Trăng vằng vặc vầng trăng hoá độ
Xoa dịu niềm đau, an ủi tâm hồn
Mừng Phật Đản lòng con thanh thản
Ước mong cho mọi chuyện tốt lành
Biển lại đẹp, cá bơi hiền sung mãn
Trái tim chúng sanh sẽ biết tu hành
Trần Minh Hiền
Orlando ngày 21 tháng 5 năm 2016
PRAYER
I am painting my soul the prayer
Praying my spirit with the believer
Today we celebrate the birthday of our greatest teacher
Tomrrow will be the best way for all of us the receiver
Trần Minh Hiền
Orlando May 21, 2016
Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018
GIỌT BUỒN - Chùm Thơ Mặc Khách
GIỌT BUỒN
( Chiếntranh_Ngụctù)
Anh vắt trong tim những giọt buồn
Viết nên tình sử gửi về Em
Nếu mai xa cách đời đôi ngã
Em hỡi đừng quên, một chút lòng !
Đây, xác tù với manh chiếu rách
Chiều lạnh lùng hiu quạnh âm u
Đời nghiệt ngã trôi theo vận nước
Giữ lòng son sống mãi nghìn thu
Anh gữi Em người tình còn lại
Nỗi khổ đau góp nhặt từng ngày
Anh chỉ còn Em là điểm tựa
Những buồn vui khoảnh khắc hôm nay
Anh đứng lặng, trào dâng nước mắt
Hòang hôn buồn tím cả không gian
Tiếc nhớ tuổi xanh, hồn thơ thẩn
Chiều bơ vơ nhớ mãi bóng nàng !
MẶCKHÁCH
(Rừng Tràm 1978 )
XIN ĐỪNG GỌI…
(ChiếnTranh__NgụcTù)
Đừng gọi Anh là người yêu bất tận
Là người tình tuyệt diệu đỉnh si mê
Cho tủi buồn, niềm đau xót kéo lê
Mà hãy gọi là _ Tù nhân xa lạ !
Em thấy đó xác thân anh tàn tạ
Áo sình lầy quần rách nát che thân
Bước chân đi xeo vẹo giữa tử thần
Mưa buốt lạnh từng cơn hiu hắt nắng
Hãyxa anh như nếm nhầm vị đắng
Hãy xa anh để lãng tránh u buồn
Hãy xa anh cho nhẹ bớt linh hồn
Đau khổ đó để mình anh cam chịu
Thôi hết rồi một tình yêu tuyệt diệu
Hết cả rồi những náo nức khát khao
Ước vọng thừơng sao chuốc lắm thương đau
Đau khổ quá hồn rã rời ngơ ngác
Ta lặng yên mặc cho lòng tan nát
Dù yêu Em với tất cả chân tình
Anh yêu Em nhưng chợt nhớ phận mình
Tù nhân đó ! Ôi buồn cho thân phận
MĂC KHÁCH (U Minh-1977 )
HỐI HẬN
Trong kẽm gai,lòng ưu tư trầm mặc
Nghe thời gian xâu xé nát tâm cang
Nghe nhớ thương, thương nhớ đến vô vàn
Nhung nhớ quá biết bao giờ gặp gỡ
Thôi hết rồi còn chi đâu mơ ước
Thân phận Tù làm sao có ước mơ
Rừng hoang vu đây gian khổ đợi chờ
Ta chết mất bởi Trần gian hiểm độc
Bao quanh ta tòan đắm say ẩn hiện
Từng đêm buồn hồn lạc lõng bơ vơ
Biết làm sao ta cứ mãi dại khờ
Ta đánh mất những ngày vui tuổi trẻ
Nếu biết trước hôm nay thì anh sẽ
Giả từ Em, chào thành phố Tây đô
Anh sẽ đi vẫn nhớ mãi trong lòng
Là Em đó dư âm còn vang vọng !
MẶC KHÁCH (1978)
VỀ ĐÂU ?
Ta về từ cõi Tù đày
Tuổi xanh còn vết hao gầy đau thương
Ngỡ ngàng im vắng lạ thường
Mưa rơi run rẩy phố phường xác xơ
Ta về chẳng có ai chờ
Bước đi lạc lõng giấc mơ héo sầu
Quẩn quanh chẳng biết về đâu
Lòng người xa lạ nỗi đau ngút ngàn
Ngập ngừng giữa phố điêu tàn
Màn đêm khép kín vội vàng lãng quên
Giữa khuya gió lạnh mưa đêm
Nửa mê nửa tỉnh ngỡ Em bên đường !
Ta về nhặt nốt đau thương
Cô đơn vây kín buồn vương ngập lòng !
MĂC KHÁCH
XIN ĐỪNG GỌI…
(ChiếnTranh__NgụcTù)
Đừng gọi Anh là người yêu bất tận
Là người tình tuyệt diệu đỉnh si mê
Cho tủi buồn , niềm đau xót kéo lê
Mà hãy gọi là _ Tù nhân xa lạ !
Em thấy đó xác thân anh tàn tạ
Áo sình lầy quần rách nát che thân
Bước chân đi xeo vẹo giữa tử thần
Mưa buốt lạnh từng cơn hiu hắt nắng
Hãy xa anh như nếm nhầm vị đắng
Hãy xa anh để lãng tránh u buồn
Hãy xa anh cho nhẹ bớt linh hồn
Đau khổ đó để mình anh cam chịu
Thôi hết rồi một tình yêu tuyệt diệu
Hết cả rồi những náo nức khát khao
Ước vọng thừơng sao chuốc lắm thương đau
Đau khổ quá hồn rã rời ngơ ngác
Ta lặng yên mặc cho lòng tan nát
Dù yêu Em với tất cả chân tình
Anh yêu Em nhưng chợt nhớ phận mình
Tù nhân đó ! Ôi buồn cho thân phận !
MĂC KHÁCH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)