Chiều quen, chiều xuống muộn màng
Đời dưng, đời cũng đi hoang hơn ngày
Nhìn qua từng sợi tóc mây
Còn nhau còn những đắm say ban đầu?
Sầu trông chiếc bóng phương nào
Người đi hồ dễ nhớ nhau bao giờ
Bụi hồng trong mắt đoạn đời
Tóc mây che khuất phai mờ chiêm bao
Lá thu bay phủ đời nhau
Tình yêu từ thuở qua cầu nón bay
Rồi trăm năm cũng từ đây
Ru từng điệp khúc chia tay nghìn trùng
Người đi mang cả cội nguồn
Còn tôi giữ lại nhớ thương vô bờ
Rượu sầu thêm chút bơ vơ
Men say đã loãng có chờ như không!
NGHIÊU MINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét