Thứ Ba, 16 tháng 4, 2019

Kỷ niệm 30/4 : Đọc Thơ Tù Cài Tạo của Ngô Minh Hằng



ĐÊM TÙ CỦA NGƯỜI CẢI TẠO
Ba gian mái rạ, vách bùn rơm
Tám chục tù nhân chẳng chiếu giường
Nền đất cỏn con, người một khoảng
Màn trời lồng lộng, gió mười phương
No nê dạ tiệc, bày muỗi, rệp
Vui vẻ hòa ca, lũ nhái, ương
Chỉ có NGƯỜI TÙ là khốn khổ …
Đêm dài, bụng rỗng, lạnh da, xương !

Ngô Minh Hằng
12.5.1979

NGƯỜI CẢI TẠO
Đoàn người lặng lẽ cuốc, đào, khiêng
Lũ ngợm súng ghìm, đứng kế bên
Trăm ngọn roi thù lao vút xuống
Ngàn lời nói độc chất chồng lên
Mồ hôi pha với niềm cay oán
Nước mắt hòa chung nỗi hận phiền …
Chẳng một ai mà không biết họ,
Ấy, NGƯỜI BUÔNG SÚNG NHẬN OAN KHIÊN !

Ngô Minh Hằng
4.3.1978

ĐÁM MA TÙ
(Viết để tưởng niệm những Chiến sĩ VN. anh hùng, can đảm nhận trách nhiệm của bậc sĩ phu khi Tổ Quốc hưng vong và đã bỏ mình trong các trại lao tù CS.)
Vài tên cầm súng bước đi đầu
Tên nữa AK. tiếp phía sau
Một xác bó tròn đôi mảnh chiếu
Hai đầu buộc tréo bốn dây lau
Không kèn, không trống, không đưa tiễn
Chẳng khói, chẳng nhang, chẳng nguyện cầu
Chỉ có bạn tù khiêng lặng lẽ
Và hồn sông núi bước theo sau !!!

Ngô Minh Hằng
2.10.1979

GỞI QUÀ
(Tặng những người vợ hiền sau 1975)
Đây là chai thuốc cảm
Anh bảo trọng lấy mình
Đây là lọ dầu xanh
Anh để dành cạo gió

Đây vài bì thư nhỏ
Nếu được phép viết về
Đây là lọ muối mè
Để ăn cùng bột luộc

Đây là chai mắm ruốc
Để chấm với đọt mì
Muốn gởi chút thuốc rê
Để đôi khi anh hút

Nhưng hôm qua, buổi họp
Cán bộ bảo rằng không
Các anh là ngụy quân
Thuốc rê : đồ xa xỉ !

Đây là thuốc bao tử
Để uống khi bịnh hành
Trong mọi nỗi khó khăn
Chắc là anh cần lắm

Đây cây lược em sắm
Chắc anh chẳng cần đâu
Vì em biết từ lâu
Tóc anh nhiều đợt rụng

Đây là thuốc đau bụng
Để phòng khi chưa quen
Khoai, sắn, bột, nước phèn
Trong những lần chuyển trại

Bộ “trây di” nhuộm lại
Em gởi kèm theo đây
Anh mặc lúc heo may
Giãi dầu khi lao động

Thương anh chiều gió lộng
Xót anh đêm mưa dầm
Khổ nhục bấy nhiêu năm
Đời tù lao đói lạnh

Vắng anh, nhà cô quạnh
Con thường khóc đòi cha
Chiều tựa cửa, Mẹ già
Nhìn chim bay về tổ

Vai gầy rung trong gió
Nhớ con mắt lệ đầy
Em xuôi ngược từng ngày
Nuôi đàn con bốn đứa

Ráng chắt chiu từng bữa
Gói ghém gởi cho anh
Kèm theo một khối tình
Tâm tư người vợ trẻ

Dù cách chia anh nhé
Xin hãy vững lòng tin
Dù đá nổi, lông chìm
Lòng em không thay đổi

Và những khi trời tối
Là lúc sắp bình minh
Luật tạo hóa công bình
Sẽ phạt người tội ác !

Gởi anh này khúc hát
Ngày mình mới quen nhau
Và những lời ca dao
Mẹ thường ru anh ngủ

Con gởi anh nỗi nhớ
Em gởi anh niềm thương
Mong anh thêm can trường
Mong anh thêm nghị lực

Nén đi điều uất ức
Để chờ đợi ngày mai
Qua một cơn mưa dài
Ắt là trời lại sáng !

Nước non ta hùng tráng
Sẽ thật sự thanh bình
Dân chúng hết điêu linh
Hưởng tự do hạnh phúc

Cộng quân, loài thú độc
Dùng sách lược vô nhân
Làm mất hết lòng dân
Sẽ tự tiêu, tự diệt !

Ngô Minh Hằng
6.12.1978

NỖI NIỀM
(Cho một cuộc tình đầy nước mắt)
Hơn bốn năm rồi ta xa nhau
Đôi hồn đôi cảnh ngẩn ngơ sầu
Cùng chung một tiếng lòng nức nở :
“Trời có cao chăng ? Đất có sâu ???”

Cứ tưởng xa nhau chỉ ít ngày
Nào ngờ biền biệt bốn năm nay
Anh đi đất lạ trời quen đó
Sống cảnh chim lồng cá chậu đây !

Em ở lại nhà nuôi bốn con
Hai vai gánh nặng chữ vuông tròn
Chăn đơn gối chiếc hoen màu lệ
Má thắm phai hồng môi nhạt son !

Rau cháo cho nên hóa lạnh lùng
Họ hàng thân tộc thảy quay lưng
Đàn con trứng nước thơ ngây quá
Cám cảnh bơ vơ, xót nỗi chồng !

Nước mất nhà tan lắm phũ phàng
Cũng liều thử thách với thời gian
Bốn năm cay đắng trần ai ấy
Không lửa tìm đâu thấy tuổi vàng !

Ngô Minh Hằng
31.7.1979

GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG
Hôm nay được lệnh gởi cho chồng
Ba ký quà khô, của quí Đông
Một nách nuôi đàn con bốn đứa
Khoai mì sáng có, bữa chiều không

Đứng, ngồi, nhìn trước lại nhìn sau
Xem có còn chi bán được nào
Tủ lạnh, honda, giường, ghế, tủ
Tivi, cassette, bán từ lâu !

À, còn dăm chiếc áo dài soie
Bán bớt đi, mua lấy chút quà
Ta gởi cho chồng đang học tập
Để cho lòng ấm kẻ phương xa

Sắm sửa vừa xong một buổi chiều
Chút đường, chút đậu, chút hồ tiêu
Mắm kho đặc quánh lưng lưng chén
Của ít mà nghe nghĩa rất nhiều !

Gói ghém xong xuôi vội vã đi
Từ trong bưu điện đến bên lề
Người đông như thể ngày vui lớn
Chờ đợi tên mình được gọi, ghi

Giữa đám người đông chợt chạnh lòng
Ván cờ chung cuộc thảm tình không ?
Thân trai chốc để lòng ôm hận
Đành đoạn vương mang, tủi má hồng !

Ngô Minh Hằng
15.6.1976

ĐẮNG CAY
Từ ngày anh bước chân đi
Em lau nước mắt trở về nuôi con
Hẹn nhau mười bữa vuông tròn
Mà năm mốt tháng vẫn còn chờ nhau !
Em chờ một trận mưa Ngâu
Để Ngưu với Chức đẹp câu ước thề
Hỡi ơi, sự thực não nề
Năm mươi mốt tháng lòng tê tái lòng !
Năm mươi mốt tháng long đong
Một mình đối phó việc trong việc ngoài
Miệng cười, nhưng mắt nhòa cay
Nghiến răng nuốt mối hận này vào tim !
Người ta không để mình yên
Người ta làm đảo làm điên đời mình !
Người ta làm tội làm tình
Chia uyên rẽ thúy, cắt tình cha con
Miệng người vẫn ngọt, vẫn ngon
Mà em phải ngậm bồ hòn làm vui
Trăm nghìn nỗi khổ anh ơi
Từng đêm ngấn lệ hết vơi lại đầy
Mỗi ngày thêm một đắng cay
Mỗi ngày thắt chặt thêm dây nghiệt ngòi
Nhìn con thôi lại nhìn đời
Nhìn con thấy xót, nhìn đời thấy thương !
Năm mươi mốt tháng căm hờn
Năm mươi mốt tháng đoạn đường chông gai
Anh thân tù ngục đọa đày
Đàn con trứng nước lạc loài vắng cha
Còn em, chút phận đàn bà
Đắng cay nước mất , xót xa chồng tù !

Ngô Minh Hằng
16.8.1979

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét