Ngày quê hương ngập chìm trong bóng tối
Đất bằng xưa đâu biết sẽ long trời
Đêm dài quá... ước gì đêm qua vội
Để đừng nghe bom đạn rú bên đồi
Dẫu là đá cũng vỡ thành triệu mảnh
Huống chi người là thịt với xương da
Cây gục ngã còn chi là trăm nhánh
Ôi đêm này sao chẳng giống đêm qua …
Người sống đấy, ai biết mình còn sống
Còn nhịp tim, còn bật dậy chạy vòng
Tìm đường thoát khi cái đầu trống rỗng
Chẳng nghĩ suy, chỉ biết đất mênh mông
Chưa kịp cháy, nhà đã thành tro bụi
Nỗi kinh hoàng chết điếng cả tiếng la
Người chết đi sẽ hóa thành thân củi
Ven bìa rừng: Khói. Mùi khét thây ma
Đêm và khói, không ngàn sao lấp lánh
Chẳng vầng trăng rọi chút nẻo sinh tồn
Nền đất ẩm và sương khuya rơi lạnh
Bỗng hóa thành: Đất của huyệt mộ chôn
Như Thương
(Viết cho 44 năm mất nước 1975-2019)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét