Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

CHUYỆN MỘT ĐỜI NGƯỜI - Thơ HUY VĂN


Cuối nẻo đời, xác thân thành tro bụi
Lối quy nguyên cứ thế: thẳng một đường!
Nắng ngậm ngùi vương trên phố tha hương
Dài bóng đỗ trên nhánh đời phiêu lãng.

Tháng năm trỗi những điệu Hời ai oán
Xuân xanh mang hy vọng của tương lai
Lúc hoàng hôn viễn xứ trắng đêm dài
Thao thức gửi tấc lòng về cố quận.

Gánh phong sương đã từ lâu vỡ vụn
Bởi dã tâm trong một ván cờ tàn
Nhịp quân hành bỗng thành bước chân hoang
Ngày vàng võ. Đêm ngập tràn nỗi nhớ.

Có khác gì kiếp trôi sông, lạc chợ
khi nhìn quanh: toàn phố lạ, người dưng
Có gì vui khi đời rất vô chừng
nên đọng mãi giọt sầu trên mắt nhớ!

Chuyện thế nhân như bọt tràn, sóng vỡ
Đành tìm vui trong góc quán thân quen
Phận lưu vong nên mặc kệ sang, hèn
Thân du tử nên quen rồi tục lụy.

Chiếc ghế trống mang dáng buồn thế kỷ
Người xa rồi, cà phê rót cho ai?!
Mới hôm qua rôm rả chuyện vắn, dài
Nay tiếng nói, giọng cười là huyễn mộng.

Quán vẫn đông, người vẫn hồn nhiên... sống!
Mấy ai hay nay vắng một tiếng cười
Chuyện đời mà! Chuyến miên viễn về xuôi
Một hàng dọc! Chờ vé lên tàu suốt. 
HUY VĂN
( Kính tặng Liên Đoàn 1&12 BĐQ/HN
để nhớ Mũ Nâu Hoàng Bá Kiệt. R.I.P )

1 nhận xét: