Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

MỐI TÌNH ĐẦU DANG DỠ - Thơ Trần Gò Công/Lão Mã Sơn



  Mỗi độ Hè về, thấy hoa Phượng trổ.
  Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dỡ 
  Thuỡ tuổi  mười ba, cấp sách đến trường.

  Trong cùng xóm  có một cô  gái trẻ 
  Tôi và nàng đi học bước chung  đường
  Nhưng cả hai xem nhau như xa lạ
  Rụt rè, e thẹn, lứa tuổi mười ba.

   Một buỗi tan trường, trời mưa tầm tã
   Nàng không mang dù, ước cả tóc tai
   Tôi đánh bạo mời nàng cùng chia sẻ
   Chung một dù tôi cầm sẳng trên tay.
   Thoạt đầu nàng còn rụt rè e ngại
   Nhưng  đường còn dài, mưa hoài  không tạnh
   Cuối cùng nàng bẽn lẽn  nhận lời mời.

   Từ dạo đó, chúng  tôi thành đôi bạn
   Chia sẻ cho nhau những chuyện vui buồn
   Từ tình bạn, hoa tình yêu chớm nở
   Hai đứa chúng tôi một bước không rời.

   Sau ba năm ,chúng tôi  xong Tiểu học
   Tôi rời quê , tiếp tục chuyện sử kinh
   Nàng bị Me Cha bắt nàng thôi học
   Để ở nhà học  gia chánh, nữ công
   Tôi và nàng xa nhau từ dạo đó.
   Chỉ được gặp nhau vào mùa hoa Phượng
   Trong dịp nghỉ Hè, hai tháng bãi trường.
   Nàng hẹn chờ tôi đến ngày thành đạt
   Xin Mẹ, Cha cho  hai đứa nên duyên.

   Bổng đời nàng bị giông tố nổi lên.
   Cha Mẹ  gả nàng cho con người bạn.
   Nàng xin Cha Mẹ chờ vài năm nữa
   Nhưng Cha Mẹ nàng, tính tình rất khó
   Cha Mẹ  đặc đâu thì con ngồi đó.

  Nàng phải đành bất hiếu với Mẹ Cha
  Thu xếp hành trang,  rời bỏ quê nhà
  Lánh thế tục, nương thân vào cửa Phật.
   Mượn kệ kinh để quên chuyện yêu đương.
   Được tin nầy, tôi xúc động cãm thương
   Tìm  thăm người yêu xuất gia đầu Phật.

   Nàng tiếp tôi trong y phục nâu sòng
   Nàng trong sân chùa, tôi ngoài cửa cổng
   Nàng xưng bần ni, gọi tôi bằng thí chủ
   Nhưng mắt nàng hai giòng lệ tuông rơi
   Nhìn nàng gầy gò, tan nát lòng tôi.
   Tôi xin nàng hãy quay về thế tục.
   Nhưng nàng quyết tâm một mực chối từ
   Nàng khuyên tôi  nên hãy cố  quên nhau
   Tôi ra về, ôm theo một nỗi đau
   Nàng lau mắt trở vào chùa quét lá.

   Một thời giang  sau nàng  lâm trọng  bịnh 
   Nàng gọi tên tôi trong lúc hôn mê
   Rồi vĩnh viễn bước lên tàu thiên cổ.

   Tiếng chuông chùa ngân xa ra tận phố
    Đưa tiễn hồn nàng vào cõi hư vô
    Mang theo mình Mối Tình Đầu Dang Dỡ.
    Được hung tin, tôi tìm thăm phần mộ
    Thắp một nén hương, khóc người  bạc số.

    Nơi đất khách, vào mùa hoa Phương trổ.
   Tôi nhớ đến Mối Tình Đầu Dang Dỡ
  Lòng bâng khuâng buồn,  thương nhớ người xưa.

                                              Hoa Đô,  Mùa Hoa Phượng .
                                               Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét