Qua thương em không biết chừng nào
Mà qua nghĩ tới nghĩ lui
Chỉ cách một hàng rào
Mà qua chẳng dám qua
Em ở trong nhà
Chẳng thấy em ra
Tưới mấy khóm hoa
Hay đứng trước hàng ba
Nhìn mông lung chiều tà
Đêm qua đêm bên ngọn đèn dầu
Qua cố nắn nót lá thư
Bằng mực mồng tơi
Viết xong để đó đợi chờ
Qua bao nắng hạn, mưa rơi sang mùa
Mực mồng tơi nhạt em cũng vừa xa qua
Lá thư giờ đã nhạt nhòa
Thương đó để đó chỉ là nhìn thôi
Thương đó để đó em ơi
Mai kia mốt nọ qua đò nhớ nhau
Ngày nào nước lụt hàng rào
Qua dìa bên ấy, để chào...lá thư!
NGHIÊU MINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét